Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 123 : Bại lộ thân phận

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Hai người về tới nơi, bốn bề vắng lặng. Thầm thở phào một hơi, Mạc Tuyệt đẩy cửa phòng ra.



“Công tử, hai người về rồi à!” Ngọc Băng vội vàng ôm Mạc Ương chạy tới trước mặt Mạc Tuyệt.



Trên gương mặt nho nhỏ của Mạc Ương nở một nụ cười thật tươi, bập bẹ tiếng phụ thân, phụ thân.



Ôm Mạc Ương vào lòng, Mạc Tuyệt bắt đầu tính toán thời gian.



Cũng may là con không sao cả, nếu không, ta biết ăn nói thế nào với Ương đại ca đây?



Ngọc Sương đưa tay ôm Ngọc Băng vào lòng, vỗ vỗ cái đầu đang ngơ ra không hiểu chuyện gì của đối phương, nói: “Cũng may, người ngốc có phúc của người ngốc!”



Câu đó khiến Ngọc Băng mất hứng, tức giận liếc người nọ, “Ngươi nói ta ngốc?”



Mạc Tuyệt bị dáng vẻ của Ngọc Băng chọc cười, hai người họ đúng là xứng thật.



Bầu không khí ấm áp còn chưa duy trì được bao lâu, thì ngoài cửa đã ầm ầm, một gã nào đó hô lên, “Quan phủ tới tra xét, người ở bên trong mau ra đây?”



Ngọc Băng bị tiếng hét đó làm hoảng vía, “Sao tự dưng quan phủ lại tới tra xét vậy?”



“Vừa rồi lúc ta và công tử vào thành thăm dò tình cờ nghe được là quan phủ đang nghi ngờ chúng ta, cho nên mới vội vàng trở về ngay, không ngờ họ lại ra tay nhanh tới vậy!”



Mạc Tuyệt nín thở, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, “Người tới không nhiều không ít, chúng ta có thể phá vòng vây thoát ra!”



“Nhưng giờ sắc trời đã tối, cửa thành cũng đã đóng, e là chúng ta không ra khỏi thành được!” Ngọc Sương nói, “Công tử, để ta ra ngoài kéo dài một chút, xem có cách nào khác không!”



“Ừm!” Mạc Tuyệt gật đầu, “Cẩn thận một chút!”



Ngọc Sương vỗ vỗ tay Ngọc Băng trấn an, sau đó còn cho hắn một ánh mắt kiên định rồi đi ra ngoài.



Ngọc Sương vốn mảnh mai, thanh tú, diện mạo ấy khiến người ta khó lòng phòng bị. Chỉ tiếc là khuôn mặt hắn quá lãnh đạm, không dễ dàng nở nụ cười. Giờ hắn đang đối mặt với binh lính quan phủ, nhưng lại chẳng có chút khiếp sợ nào.



“Các vị đại nhân, không biết đến chỗ của tiểu dân đây tra xét chuyện gì?”



“Gần đây tình hình phức tạp, các ngươi từ đâu tới?” Gã dẫn đầu đám quan binh hỏi.




“Ha ha ha ha, con của hắn, con của hắn…”



Mạc Tuyệt ra hiệu bảo Ngọc Băng ôm bé ra, y biết, Ngụy Ly sẽ không thương tổn đứa bé này. Thấy Ương Nhi cách mình ngày một gần, tâm Ngụy Ly như sắp nhảy cả ra ngoài.



“Nó tên Ương Nhi!” Mạc Tuyệt nói.



“Ương Nhi…” Ngụy Ly thì thào, không biết là đang gọi Mạc Ương, hay là gọi Ương Thương.



Ánh mắt của Ương Nhi chưa bao giờ rời khỏi Mạc Tuyệt, với bé mà nói, chung quanh đều xa lạ, chỉ có Mạc Tuyệt là thân quen.



Ngụy Ly vươn tay muốn ôm Ương Nhi, Ngọc Băng lui về sau, không giao cho hắn.



“Ta sẽ không tổn thương nó, cho ta bế một chút đi!” Ngụy Ly cầu khẩn.



Mạc Tuyệt nhìn Ngọc Băng, gật đầu. Mới đầu Ương Nhi rất sợ, nắm chặt áo Ngọc Băng không chịu buông ra.



Mạc Tuyệt đi về trước ôm Ương Nhi qua, dỗ dành “Ương Nhi đừng sợ!”



“Phụ thân…” Ở trong lòng Mạc Tuyệt, Ương Nhi thấy an toàn, không sợ hãi nữa.



“Cho thúc thúc ôm chút nha, thúc thúc cũng thích Ương Nhi lắm!” Mạc Tuyệt vừa dỗ dành Ương Nhi vừa đưa qua cho Ngụy Ly.



Ngụy Ly không ngờ Mạc Tuyệt lại làm vậy, nhất thời cũng có chút cảm kích.



Dù Ương Nhi không tình nguyện lắm, nhưng cũng không khóc. Ở trong lòng Ngụy Ly, bé vẫn giương đôi mắt đáng thương nhìn Mạc Tuyệt.



Ôm giọt máu còn sót lại của Ương Thương trong lòng, Ngụy Ly kích động không thốt thành lời. Nhìn gương mặt giống hệt như Ương Thương, hắn không cầm được nước mắt.



Lam Dục Quỳnh cũng bị bầu không khí bi thương ở đó làm ảnh hưởng, hắn không biết Ngụy Ly, Mạc Tuyệt và Ương Nhi có những gút mắc gì, cũng chẳng biết Hoàng quý quân lại là chuyện ra sao.



“Tuyệt Nhi…”



Mạc Tuyệt khẽ lắc đầu, giờ y không muốn nói gì cả. Nỗi nhớ Ương Thương, không chỉ có mình y, còn có cả người tên Ngụy Ly, tình yêu của hắn như ăn sâu vào cốt tủy.