Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 135 : Mỹ nhân nhất khúc

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Lâu rồi không gặp Mạc Tuyệt, Chúc Liên có chút khẩn trương.



Có tiếng sáo vọng từ trong viện, là một khúc ‘Trường Tương Thủ’. Chúc Liên còn nhớ rõ đây là tiếng sáo của Mạc Tuyệt, nó như đi sâu vào lòng người, là âm thanh làm dao động linh hồn, ngoài y ra, không thể tìm ra người thứ hai làm được như vậy.



Rất nhiều năm trước, lúc Chúc Liên nghe được tiếng sáo ấy, tim hắn như bị người ta nhéo một cái, chứ không phải như hiện giờ, cảm thấy rất ấm áp.



Hắn bước nhanh tới nơi đó, Kỳ Cảnh cũng nhanh chân bước theo sau…



Không biết trong Nam Thiên giáo đã dùng cách gì, ở dưới chân núi rõ ràng đang là mùa đông vậy mà trên núi lại giống như ngày xuân, chim hót hoa thơm, cỏ cây um tùm.



Trên một gốc đại thụ xanh um, mấy con chim nhỏ không ngừng bay quanh, hót vang, nghe kỹ lại, dường như tiếng sáo đó phát ra từ gốc cây này.



Trên cây có một mỹ nhân đang lẳng lặng ngồi, y phục màu lam nhạt, gió xuân làm phất phơ ống tay áo của y. Mỹ nhân không giận, để mặc nó trêu đùa. Làn mi thật dày rũ xuống, mỹ nhân khép hờ đôi mắt lại, say mê thổi khúc. Y không chỉ dẫn người nghe đi vào tiên cảnh, mà chính y cũng đắm chìm trong đó. Mấy sợi tóc lẻn lên sáo ngọc, mấy sợi lại xoẹt lên hai má y, khiến mỹ nhân cười khẽ. Mái tóc đen mê người ấy thật khiến người ta hận không thể tới gần, để nó chạm vào người mình, cùng kết tóc. Dường như mỹ nhân đã nghe được có người tới, từ từ mở mắt ra, đôi ngươi như phi hồ hơi nhíu lại, chớp một cái, như hút hồn người. Bất chợt, đôi môi đỏ mọng ấy toát ra tiếng cười…Đúng là âm thanh thiên nhiên mà đến cả tiếng sáo ban nãy cũng không cách nào so sánh được.



Chúc Liên ngây ra.



“Mạc ca…” Không kìm được lòng, hắn thốt ra cái tên ấy, rồi đi dần về trước.



Không chỉ có Chúc Liên, đến cả người vô tình như Kỳ Cảnh cũng bị cảnh đẹp trước mắt làm rung động. Thì ra, khi một nam tử có thể đẹp, chính là khiến thiên địa thất sắc như vậy, khiến vạn linh vây quanh như vậy, cam nguyện vì y làm nền. Thì ra, một nam tử lại có thể đẹp đến rung động lòng người, nhiếp hồn phách như thế.



Mỹ nhân điểm nhẹ mũi chân, bật khỏi cây đại thụ. Mái tóc đen rối tung bay trong gió, lam y phiêu phiêu, thân hình mảnh mai cứ như đang nhảy múa giữa bầu trời vô tận. Ở phía sau, cây đại thụ rung lên xào xạc, như đang muốn giữ lại mỹ nhân, bầy chim nhỏ chung quanh cũng theo động tác của mỹ nhân hướng về mặt đất, như kéo lại, để mỹ nhân rơi xuống chậm hơn.



Trước mặt Chúc Liên là một tuyệt thế mỹ nhân hàm ý cười, giữa muôn ngàn lá cây, giữa chim muông ríu rít, vừa thổi sáo vừa giáng từ trời cao xuống.



Hương thảo dược chỉ có riêng ở Mạc Tuyệt bay vào mũi, Chúc Liên chạy về trước, ôm chặt thắt lưng y, để lộ chiếc răng tiểu hổ nghịch ngợm: “Mạc ca ngày càng đẹp!”



Âm cuối cùng vang lên, một khúc ‘Trường Tương Thủ’ kết thúc.



Mạc Tuyệt cũng thuận thế ôm lấy Chúc Liên, sủng nịch nói: “Liên Nhi muốn ăn đòn!”



Tất nhiên là không nỡ đánh, Mạc Tuyệt biết Chúc Liên sắp tới, vui mừng từ lâu. Sáng nay y cứ đứng ngồi không yên, cho nên mới thổi một khúc nhạc đón chào.
“Hai người thật sự ở cùng nhau?”



Mạc Tuyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, tán đại thụ rợp trời xanh mướt, chim nhỏ tự do bay lượn, trông thật an bình.



“Hơn mười năm rồi,” Mạc Tuyệt nói: “Dây dưa với Kha Phượng Viêm lâu như vậy, nhưng cũng chỉ có mấy năm đầu là coi như vui vẻ!”



Chúc Liên đưa tay sờ sờ đôi tai Tiểu Thố Nhi: “Bảy năm sau đó… Mạc ca, khổ cho ca rồi!”



Mạc Tuyệt lắc đầu: “Nếu có thể chọn thêm lần nữa, ta cũng sẽ chọn ở cạnh hắn bảy năm. Khi đó, ta vẫn không cách nào bỏ hắn được!”



“Hiện tại có thể bỏ rồi sao?” Chúc Liên truy vấn.



Mạc Tuyệt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Chúc Liên, trong mắt y chứa thứ gì đó mà Chúc Liên không hiểu, có không thể buông, có giải thoát, có đau đớn, có…



“Đã buông rồi!”



Chúc Liên ôm chặt Mạc Tuyệt, hít một hơi thật sâu, nói: “Mạc ca, ca đã lựa chọn Lam Dục Quỳnh, vậy hãy đi theo con đường đó. Nếu bệ hạ thật lòng luyến tiếc ca, chắc chắn sẽ tìm tới. Bệ hạ cũng tốt, Lam Dục Quỳnh cũng được, ta chỉ hy vọng ca có thể hạnh phúc!”



Câu nói của Chúc Liên khiến lòng Mạc Tuyệt ấm áp, y vỗ vỗ lên lưng hắn, cười nói: “Không nên nghĩ nhiều như vậy, sáng nay có rượu sáng nay say!”



Nở nụ cười ấm áp, thì ra, chỉ có nụ cười của Mạc Tuyệt, mới là đẹp nhất.



Thực yến.



Giáo chúng của Nam Thiên giáo không câu nệ như người trong cung, bên dưới đã quậy từng bừng, đưa mắt xuống liền thấy ngay cảnh náo nhiệt, hân hoan.



“Tiểu Thố Nhi, ngươi cũng uống rượu đi!” Vừa uống mấy chén hoa điêu đã ngà ngà say, Chúc Liên túm lỗ tai Tiểu Thố Nhi qua, cầm chén rượu lên chuốc nó. Tội nghiệp cho con thỏ nhỏ muốn chạy cũng không chạy được, chỉ có thể giãy giụa một chỗ.



Chúc Liên uống rượu vào rất câu nhân, trên gương mặt đỏ bừng là đôi mắt lóng lánh, trong veo như nước, hắn liếc qua Kỳ Cảnh, nơi nào đó của Kỳ Cảnh lập tức có phản ứng. Chỉ uống chút rượu hoa điêu thôi cũng có thể say thành như vậy, Kỳ Cảnh thật hận không để áp đảo Chúc Liên ngay bây giờ, giúp hắn say hoàn toàn.