Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 141 : Dạo bước thiên nhai

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Lúc Thương Tử Nguyệt rút tay về, trên tay hắn đã đầy dấu răng. Hắn nhìn Vị Nhi giờ đang nhắm nghiền hai mắt, dường như đã hôn mê bất tỉnh.



Trán Mạc Tuyệt đổ đầy mồ hôi, sau cùng, y thở phào một hơi.



“Đỡ Vị Nhi dậy, dùng nước suối rửa mắt cho hắn!”



Thương Tử Nguyệt không đành lòng đánh thức người kia, hắn chỉ ôm Vị Nhi tựa vào lòng mình, rồi khẽ vạch mi mắt Vị Nhi ra, chấm một ít nước suối vào.



“Như vậy không được!” Mạc Tuyệt đè tay hắn lại, nâng đầu Vị Nhi lên, để Vị Nhi ngưỡng về sau: “Vạch mí mắt hắn ra!”



Thương Tử Nguyệt làm theo, Mạc Tuyệt cũng từ từ nhỏ nước suối vào mắt Vị Nhi, lặp lại mấy lần. Cuối cùng, y dùng một mảnh vải trắng che hai mắt Vị Nhi lại.



“Cách ba ngày đổi thuốc một lần, hai mươi mốt ngày sau có thể nhìn thấy!”



Lam Dục Quỳnh bước lên trước, để Mạc Tuyệt tựa vào người hắn. Nhắc tới người hành y, tuyệt không thể thoải mái hơn người đánh giặc và hiện giờ, toàn bộ sức nặng của y đều giao hết cho Lam Dục Quỳnh.



Trong gian phòng im ắng, Thương Tử Nguyệt cầm khăn ướt lau nhè nhẹ lên mặt Vị Nhi, sự dịu dàng ấy cứ như đang đối đãi với người mình đã yêu thương nhiều năm, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người người nọ. Chờ Mạc Tuyệt và Lam Dục Quỳnh rời khỏi đó…



“Vị Nhi, đến ngày mắt của ngươi có thể nhìn thấy, ta sẽ tuân thủ ước định, không bám lấy ngươi nữa!” Thương Tử Nguyệt vuốt ve đôi má của Vị Nhi, trong mắt hắn là nhu tình vô hạn.



“Hơn một năm rồi, ta cũng đã thay đổi rất nhiều, chỉ là ngươi vẫn không chấp nhận ta, chẳng lẽ, là đang trừng phạt ta sao?”



“Nếu ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội nữa thì hay biết mấy, ta nhất định sẽ quý trọng ngươi!”



Thương Tử Nguyệt cầm tay Vị Nhi, vuốt tới lui: “Sau khi ta rời khỏi, mong là sẽ có người mang lại hạnh phúc cho ngươi. Ta không muốn ngươi phải cô độc một mình!”



Đặt tay của Vị Nhi lên má mình, Thương Tử Nguyệt nhắm hai mắt lại: “Ta có thể hiểu được tâm trạng của Kha bệ hạ. Hắn yêu Mạc Tuyệt, cho nên mới để Mạc Tuyệt đi. Hắn không thể cho Mạc Tuyệt được hạnh phúc, cho nên đã nhường điều đó lại cho Lam giáo chủ!”



Vị Nhi còn chưa tỉnh, nên Thương Tử Nguyệt cứ tự thì thào như vậy.



“Đời này, những chuyện ngươi muốn làm còn rất nhiều, ngươi không thể vì ta mà hủy hoại bản thân mình, đây cũng chính là nguyên do mà ta muốn ngươi có thể nhìn lại. Ta đã hứa với ngươi là sẽ mở cho ngươi một cầm quán, bán các loại cầm tốt nhất, hoặc nếu ngươi thích làm việc khác, ta cũng sẽ giúp ngươi làm!”
Mạc Tuyệt ôm cổ Lam Dục Quỳnh, hôn lên má hắn: “Chim nhạn sẽ không nói đùa!”



Chim nhạn không nói đùa, nó sẽ trông chừng bạn đời của mình.



Còn không đợi Lam Dục Quỳnh lên tiếng, Mạc Tuyệt đã quay mặt đi, nở nụ cười ấm áp.



Cách đó không xa, bò dê hợp bầy ăn cỏ, nhóm lên một sức sống mới cho thảo nguyên bao la. Bất chợt, Mạc Tuyệt điểm nhẹ mũi chân nhảy ra xa.



Mạc Tuyệt dừng lại bên một con cừu nhỏ đang uống nước, vươn tay sờ sờ đầu nó. Con cừu nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tuyệt, không sợ hãi, mị lên một tiếng rồi tiếp tục uống nước. Lam Dục Quỳnh vừa đi tới, trông thấy con vật nhỏ bé ấy không trốn tránh Mạc Tuyệt, ý cười bên môi hắn cũng ngày một đậm.



“Xem ra chúng cũng rất thích mỹ nhân!”



Mạc Tuyệt không để ý hắn nói gì, mà cúi người nhìn con cừu nhỏ. Đẹp lắm, lông thật trắng, thật mềm, sờ vào cũng thật êm tay.



“Huynh xem, lông của nó còn mềm mại hơn cả Tuyết Nhi!”



“Nó chỉ vừa mới sinh thôi…”



Vui đùa với con cừu nhỏ một chốc, Lam Dục Quỳnh lại dẫn y đi xem đàn trâu gặm cỏ. Trâu là một loài động vật thật ôn hòa, cũng thật vất vả.



Lam Dục Quỳnh vuốt vuốt lông một con trâu, nói khẽ vào tai nó gì đó. Mạc Tuyệt đứng cạnh bên cười, bảo hắn biết cả tiếng trâu.



Một lát sau, Lam Dục Quỳnh nắm tay Mạc Tuyệt đặt lên lưng trâu, nói: “Tuyệt Nhi từng cưỡi trâu chưa?”



Câu này đúng là hỏi rất hay, y từng cưỡi vô số lương câu, nhưng trâu thì chưa được một lần.



Lắc đầu, giống như đã sớm biết đáp án, Lam Dục Quỳnh nâng thắt lưng Mạc Tuyệt lên, định đưa y lên lưng trâu. Mạc Tuyệt đặt tay lên thân trâu, dùng lực một chút, nhảy lên. Cảm giác khi ngồi trên lưng trâu đúng là không giống như cưỡi ngựa, y nhìn Lam Dục Quỳnh ở phía sau, nở nụ cười xán lạn: “Dẫn nó đi đi!”



Giờ Lam giáo chủ Lam Dục Quỳnh giống như một tiểu mục đồng, dẫn trâu đi về trước. Cẩn thận kéo trâu đi, bởi vì trên lưng trâu là người hắn yêu duy nhất ở kiếp này.