Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 147 : Dâng tặng sơn trúc

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Sơn Trúc tự biết mình lỡ lời, nhưng hắn cũng không có thời gian chán nản mà túm áo Hoàng Huỳnh, kề sát gương mặt anh tuấn, nói: “Ta thấy Hoàng tướng quân cũng chỉ đến thế mà thôi, ngươi thừa biết công tử nhà ta sẽ bị người hại chết, lại vì một câu nói lỡ của một hạ nhân như ta mà thấy chết không cứu, đúng là lòng dạ hẹp hòi!”



Sơn Trúc giận đến mặt đỏ bừng, hắn quát một hơi xong thì há miệng thở dốc, hơi nóng phả lên mặt Hoàng Huỳnh. Hoàng Huỳnh nhìn hắn, vừa nãy còn sợ run lên giờ lại cả gan như vậy đúng là rất thú vị.



Thế là một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, tia sáng nơi khóe mắt ấy khiến Sơn Trúc rùng mình, cảnh giác, sợ hắn ta mất hứng sẽ cho mình một chưởng.



Đương nhiên là Hoàng Huỳnh sẽ không đánh Sơn Trúc, hắn ta nói với Chúc Liên: “Điện hạ, chuyện này không phải không thể thương lượng, tuy nhiên… ta thấy người hầu của điện hạ rất thú vị, không biết điện hạ có thể từ bỏ sở ái hay không?”



Chúc Liên không ngờ Hoàng Huỳnh sẽ đưa ra yêu cầu này, với y mà nói Sơn Trúc đã không còn là một người hầu đơn giản như vậy, hắn như là đệ đệ của y, người thân của y.



Chúc Liên phiền não, xem ra không thể dựa vào Hoàng Huỳnh được rồi, như vậy, y sẽ nghĩ cách khác. Đi tới trước mặt Sơn Trúc đỡ hắn dậy, y cũng không có ý giận Hoàng Huỳnh, vì dù sao cũng là do y cầu xin người ta. Nếu như trước đây y chịu nghe lời Mạc Tuyệt dạy, chịu khó lui tới với hắn ta nhiều hơn một chút, thì giờ đã không lâm vào cảnh khó xử thế này.



“Hoàng tướng quân, tuy là Chúc Liên đang gặp khó khăn, nhưng cũng không tới mức phải bán đệ đệ của mình!”



Trong nhất thời Sơn Trúc cũng không thể tiêu hóa được điều kiện của Hoàng Huỳnh, hắn đứng dậy, đầu vẫn còn suy nghĩ ý tứ trong câu nói của đối phương.



Thấy hai người họ định rời khỏi, Hoàng Huỳnh lập tức ngăn lại.



“Dường như điện hạ đã hiểu lầm!” Hoàng Huỳnh đẩy hai người ngồi xuống, nhìn Chúc Liên: “Không phải ta muốn chiếm lấy hắn, chẳng qua, ta muốn hắn hầu hạ ta một thời gian thôi!”



“Hoàng tướng quân!” Chúc Liên giận đỏ mặt: “Ta vốn nghĩ Hoàng tướng quân cương trực công chính, thì ra cũng là như vậy, thừa nước đục thả câu!”



Nghe Chúc Liên nói, Hoàng Huỳnh có chút bất mãn. Nhưng vào lúc này, Sơn Trúc lại nắm chặt tay Chúc Liên, cho y một ánh mắt trấn an, rồi rời tầm mắt sang nhìn Hoàng Huỳnh.



“Không biết Hoàng tướng quân muốn tiểu nhân hầu hạ bao lâu?”



“Đến lúc ta cho rằng ngươi có thể đi mới thôi!”



“Ngươi…” Sơn Trúc cắn chặt răng: “Ba ngày, ta sẽ hầu hạ Hoàng tướng quân ba ngày, công tử nhà ta không thể không có người bên cạnh, hơn nữa hiện giờ trong cung còn đang đầy rẫy nguy cơ, tướng quân phải bảo vệ công tử!”
Sơn Trúc đẩy Hoàng Huỳnh ra, híu sâu một hơi, sau đó từ từ cởi cúc áo của mình. Ba ngày, chỉ cần chịu đựng ba ngày là được. Bất chợt, hắn nhớ tới một vấn đề vô cùng quan trọng.



“Hôm nay có thể tính là một ngày?” Cái này cần phải hỏi cho rõ nha.



Đúng là vật nhỏ tính toán chi li! Hoàng Huỳnh cười thầm trong bụng, nhưng trên mặt lại nhìn như không có gì: “Tính!”



Sơn Trúc thở phào một hơi, cởi áo ngoài ra. Hoàng Huỳnh cũng không vội, mà ngồi trên giường xem từng động tác của Sơn Trúc.



Thấy Hoàng Huỳnh nhìn mình chằm chằm, Sơn Trúc lóng ngóng tay chân, mặt đỏ bừng. Thấy hắn như vậy, Hoàng Huỳnh biết ngay là hắn không có kinh nghiệm, chẳng hiểu tại sao, mỗi khi nghĩ tới đó hắn ta lại thấy khoái trá vô cùng.



Cởi xong quần áo, để lộ khung ngực gầy yếu. Phải mất một hồi lâu Sơn Trúc mới buông đôi tay đang túm quần áo che ngực mình ra.



Hoàng Huỳnh cũng không khách sáo nữa, sờ soạng lên khung ngực mê người: “Quả nhiên là thân mình sống sung sướng, coi bộ, điện hạ cũng nuôi ngươi khá lắm!”



Sống sung sướng sao? Sơn Trúc quay mặt đi, không dám nhìn người nọ.



Hoàng Huỳnh cũng không làm khó nữa, mà nâng mặt hắn lên, hôn xuống. Tự dưng bị hôn bất ngờ, Sơn Trúc vung tay giãy giụa, ngay cả chuyện hứa sẽ hầu hạ Hoàng Huỳnh ba ngày cũng quên mất.



Ở trong mắt Hoàng Huỳnh, chút giãy giụa đó của Sơn Trúc chẳng là gì, hắn ta kéo Sơn Trúc qua, đè lên lên người Sơn Trúc. Sơn Trúc bị đặt dưới thân người nọ không thể nhúc nhích, cảm thấy sợ hãi vô cùng, hắn mở to đôi mắt ra nhìn người sắp sửa càn rỡ trên người mình, hy vọng tìm ra cách gì đó để hắn ta tỉnh táo lại.



Hoàng Huỳnh nhìn thấy vẻ cầu xin trong mắt Sơn Trúc, nhưng hiện tại hắn ta không thể nhân từ với Sơn Trúc được, bởi vì nơi nào đó của hắn đang rất khát vọng vật nhỏ này.



“Ngoan, ta sẽ yêu thương ngươi!” Hoàng Huỳnh ngẩn đầu lên nhìn Sơn Trúc, đó không phải là cưỡng ép mà là dịu dàng, ôn hòa, giống như đang trấn an người yêu của mình.



“Ưm…” Sơn Trúc than nhẹ một tiếng, nghênh đón một nụ hôn sâu.



Một đêm này, Hoàng Huỳnh rất dịu dàng.