Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 158 : Nam phi hoàn kết

Ngày đăng: 18:53 19/04/20


Gia La Đức có chút lo lắng nhìn Mạc Tuyệt, rõ ràng mấy tháng trước vẫn ở cùng Lam giáo chủ, sao mới đó lại trở về cung rồi?



Mạc Tuyệt của hôm nay khác xưa rất nhiều, có một cảm giác không nói nên lời. Cứ như y thờ ơ với hết thảy những thứ ở đây, nhưng cũng ại gắn bó tương quan.



Trước đây Mạc Tuyệt rất dễ say, nhưng tối nay y lại vô cùng tỉnh táo. Rượu làm hồng hai má, dưới ánh sáng trông lại càng mê người.



Hắn không biết đâu là thật, đâu là mộng. Mà cũng không cần phải phân rõ làm gì.



Trong tiếng vui cười, Mạc Tuyệt lẳng lặng đi tới ngự hoa viên. Hương hoa phiêu đầy cả vườn, thật là mê người. Nhìn lên bầu trời, ánh sao lấp lánh, nguyệt như câu.



Đã bao lâu rồi không bình tâm thưởng thức cảnh đẹp? Ngồi trên ghế đá có chút lạnh lẽo, y nhìn lên bầu trời đêm, tựa tiếu phi tiếu.



“Mạc ca!” Âm thanh của Chúc Liên vang lên phía sau y.



“Sao lại chạy ra đây rồi?” Mạc Tuyệt vẫn không quay đầu lại, hỏi.



Chúc Liên ngồi xuống cạnh Mạc Tuyệt, lo lắng hỏi: “Ta muốn nói chuyện với ca!”



“Ha ha!” Mạc Tuyệt sờ sờ đôi gò má non mềm của Chúc Liên: “Vẫn mềm mại như ngày nào!”



“Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Chúc Liên xoa xoa hai má bị nhéo đau, hỏi.



Đêm, rất yên tĩnh.



Mạc Tuyệt nhìn Chúc Liên một hồi, mới đáp: “Lam Dục Quỳnh đã chết, còn ta thì dùng Di Vong cổ!”



“Cái gì?” Chúc Liên đứng phắt dậy, kiểm tra khắp người Mạc Tuyệt, sắc mặt rất khó coi: “Sao có thể dùng thứ đó!”



Mạc Tuyệt chỉ cười, không đáp.



Chúc Liên lại gấp muốn chết: “Phải giải cổ mới được!”



Mạc Tuyệt vẫn cười, không đáp.



Chúc Liên lại nhớ tới một chuyện: “Lam giáo chủ chết…”



Mạc Tuyệt gật đầu: “Hoàng thượng giết!”



“…..” Chúc Liên cả kinh, sau lại hạ mi.



Đây đúng thật là chuyện Kha Phượng Viêm có thể làm.



“Người Mạc ca quên là… ai?” Cẩn thận nhìn sắc mặt Mạc Tuyệt, hắn muốn xem rốt cuộc y đã quên ai.



“Liên Nhi, Di Vong cổ đã không hoàn toàn phát huy hết tác dụng trên người ta!” Mạc Tuyệt cười khổ, nâng tay lên cho Chúc Liên xem, phía trên là mấy vết cắt: “Máu của ta, dường như nuôi không được nó!”



Chúc Liên hô to mộ tiếng rồi nắm lấy tay y: “Như vậy… như vậy…”



Mạc Tuyệt thở dài một hơi: “Tình cảm của ta với hắn đã không còn, nhưng cổ vẫn muốn chui ra khỏi cơ thể ta!”




Cô bé cong khóe môi, hỏi: “Chẳng lẽ tiên sinh không thích Mai Nhi?”



Nam Tử xoa mái tóc mềm mại của nàng, đáp: “Bởi vì trong lòng ta đã có một mỹ nhân!”



Cô bé mở to đôi mắt tò mò: “Vậy khi nào thì tiên sinh cưới mỹ nhân đó?”



Nam tử nhìn cô bé, có chút bất đắc dĩ: “Mỹ nhân vẫn luôn ở trong lòng ta, không cần phải cưới.”



Dường như cô bé còn chưa hiểu rõ, nhíu đôi mày xinh đẹp: “Sao tiên sinh không mang mỹ nhân ra khỏi lòng mình, ở cùng tiên sinh?”



“Bởi vì…” Nam tử đứng lên, nhéo nhéo hai má cô bé tên Mai Nhi chỉ khoảng chừng mười tuổi, nói: “Ta chỉ mong mỹ nhân có thể hạnh phúc!”



Câu nói sau cùng rất khẽ, đến cô bé ở cạnh bên cũng không nghe thấy: “Lam tiên sinh! Mai ta vẫn ở nơi này chờ tiên sinh!”



Lúc Kha Phượng Viêm nhìn Mạc Tuyệt, y, đã rơi đầy nước mắt.



Lam Dục Quỳnh.



Huynh ấy không chết.



Thật tốt.



Nhìn theo hướng rời đi của Lam Dục Quỳnh, bóng lưng của hắn vẫn tiêu sái như vậy, giống y như lúc mới quen. Đến cả những lúc nhắc tới ‘mỹ nhân’ vẻ mặt của hắn cũng không thay đổi.



Mạc Tuyệt nhảy xuống ngựa đuổi theo, Kha Phượng Viêm cũng hô to một tiếng ‘Tuyệt Nhi’ rồi chạy theo y. Lúc đuổi tới bên hồ, đã không còn bóng dáng Lam Dục Quỳnh nữa.



Cho tới bây giờ Mạc Tuyệt không hề dám nghĩ là mình có thể gặp lại Lam Dục Quỳnh, gặp lại Lam Dục Quỳnh anh tuấn dịu dàng, gặp lại một Lam Dục Quỳnh luôn thích gọi y là mỹ nhân…



Tất cả đều thay đổi, chỉ có Lam Dục Quỳnh là không đổi.



Kha Phượng Viêm từ phía sau ôm lấy Mạc Tuyệt, hôn dòng lệ trên má y, nói khẽ vào tai y: “Tuyệt Nhi, cho dù ta có khuynh tẫn hết tất cả cũng phải để ngươi hạnh phúc!”



Ta sẽ không để ngươi rơi thêm giọt lệ nào, ta không muốn nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của ngươi. Nó làm lu mờ ánh mắt ngươi, thấu vào tận tim ta.



“Tuyệt Nhi, Lam Dục Quỳnh nói đúng, lúc ngươi vui vẻ, khiến người ta phải an tâm!” Kha Phượng Viêm nhìn vào đôi ngươi của y, nói tiếp: “Từ nay về sau, hạnh phúc của ngươi, sẽ do ta mang lại!”



Kha Phượng Viêm tựa trán mình lên trán Mạc Tuyệt, giọng rất nhẹ: “Hãy để ta mang lại hạnh phúc cho ngươi, được không?”



Nâng đôi ngươi bị nước mắt làm mông lung lên, y nói: “Chúng ta về nhà đi!”



Có một loại yêu, sống chết mang theo. Có một loại hận, vì yêu mà sinh.



Có một loại người, bình thủy tương phùng. Có một tình cảm, bầu bạn suốt đời.



Yêu cũng tốt, hận cũng tốt, kính hoa thủy nguyệt, cho dù có là mộng, cuộc sống vẫn còn.



Phồn hoa trên sông, hậu cung cẩm tú, nam phi hoặc chủ, mê muội đế vương. Mạc Tuyệt ‘hoặc’ chủ, mị thiên hạ…