Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 162 :

Ngày đăng: 18:53 19/04/20


Hồi thứ tư



Gia La Đức (Thượng)



Câu chuyện của Gia La Đức xảy ra sau khi Mạc Tuyệt rời khỏi Khương Hồ chu du thiên hạ.



Gia La Đức thích ngủ trong hồ tắm, giờ cũng không ngoại lệ. Trong hồ bạch ngọc, sương mù lượn lờ, hương thơm nhàn nhạt. Hoa Thi đi tới bên cạnh Gia La Đức đang ngủ say, khóe miệng cong lên một nụ cười khó ai phát hiện.



Đứa nhỏ có đôi ngươi màu lam trước mắt này là người đứng đầu một quốc gia, được vạn dân kính yêu, có sứ mệnh phải bảo vệ đất nước này.



Đôi mi thật dài khẽ rung lên, Hoa Thi vốn định mắng cho y một trận, sau cùng lại không đành lòng đánh thức. Khuôn mặt tinh xảo không giống người Trung nguyên, người Khương Hồ luôn cao to, ngũ quan khắc sâu mới phải.



“La Nhi…” Vẫn gọi y như trước đây, hắn thở dài một hơi, bất đắc dĩ.



“…Ưm!” Người đang mơ màng khẽ đáp một tiếng.



Như vậy lại khiến Hoa Thi cười nhẹ: “Ngươi nha…”



Ôm y ra khỏi hồ, dùng áo khoác lau sạch nước trên người y, rồi đặt lên long sàng.



“Ca…” Gia La Đức mở đôi mắt mông lung ra: “Là ngươi sao?”



“Là ta!” Kéo kéo góc chăn, hắn ngồi xuống bên giường y.



Ngọn nến trong phòng rất mờ, mờ đến nỗi không thể nhìn rõ nét mặt của Gia La Đức.



“Sao ngươi lại ở đây?” Giọng nói thật dịu dàng, dường như còn chưa tỉnh ngủ.



Hoa Thi nhìn vào mắt Gia La Đức, nói: “Ta tới cùng La Nhi, ngủ đi!”



Gia La Đức mở to hai mắt, cười thỏa mãn, chìm vào mộng đẹp.



Vỗ nhẹ lên tay y, hắn ngâm khẽ điệu đồng giao ngày trước, âm thanh ấy, khiến y rất yên tâm.



Tình cảm giữa huynh đệ với nhau khi nào thì biến chất? Nhìn gương mặt đã ngủ say của Gia La Đức, Hoa Thi phát hiện mình còn lún sâu hơn y.



“Ngươi không tặng hoa tai của mình cho ta!” Như vẽ lại gương mặt y, hắn nói: “Ngươi nha, có biết là ta đang ghen hay không?”



Gia La Đức đã tặng thứ quý trọng nhất của đế vương cho Mạc Tuyệt.



Gia La Đức tất nhiên không biết, hiện giờ Hoa Thi đang nắm chặt tay y, còn y lại đang say giấc.



Hôm sau, Gia La Đức tỉnh dậy thấy Hoa Thi đang tựa bên giường. Không thể không nói là y thấy giật mình.



Trên người Hoa Thi có hương vị của nam tử thành thục, vẻ trầm ổn đó đã khiến hắn thành công trong vai quốc sư Khương Hồ, có hắn, y thấy rất an tâm.



Y vừa định vươn tay vuốt ve đôi mày rậm ấy, chợt thấy tay hai người đang nắm chặt cùng nhau.




Gia La Đức trả lời rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta không nghe ra được ý tứ của y.



Hoa Thi kinh ngạc, sau lại chuyển thành nụ cười sủng nịch: “Được!”



Gió càng lúc càng lớn, mưa càng rơi càng nhiều, thuyền nhỏ bắt đầu lung lay. Gia La Đức nhìn Hoa Thi, nói: “Ngươi có cách để chúng ta vào bờ an toàn?”



Giờ đã cách bờ rất xa, cho dù có khinh công cao tới đâu, thì hai người họ cũng không thể bay được vào bờ. Hoa Thi quay đầu lại nói: “Ta sẽ không để ngươi có chuyện!”



Mưa rất to, Hoa Thi ôm chặt Gia La Đức, trên biển không giống như đất liền, giữa biển rộng mênh mông, chỉ cần một chút sơ ý, tính mạng sẽ không còn.



Sóng biển đánh tới từng đợt, ô che đã biến mất tự bao giờ, cả hai người đều ướt đẫm. Biết rõ là Gia La Đức tùy hứng, nhưng Hoa Thi lại chẳng có một chút ý muốn trách y.



“Sao ngươi không ngăn ta lại?” Gia La Đức hô to.



“Bởi vì ngươi nhất định sẽ làm như vậy!” Hoa Thi bình tĩnh đáp.



Gia La Đức cười lạnh: “Ngươi cũng biết nếu cứ như vậy chúng ta sẽ rất nguy hiểm!”



Hoa Thi đáp: “Ta không ngăn được ngươi!”



Gia La Đức lại nói: “Vậy ngươi có thể không theo?”



Trên mặt Gia La Đức đều là nước, khiến người ta phải đau lòng. Hoa Thi kề sát vào mặt y, đáp: “Ta sẽ không để một mình ngươi đối mặt với nguy hiểm!”



“Tại sao?”



“Bởi vì…” Nói tới đó, Hoa Thi dừng lại.



Gia La Đức hô to: “Hoa Thi! Ngươi nói đi, sao ngươi phải theo ta?”



“Bởi vì… Ta là ca ca ngươi…” Hoa Thi nói ra câu ấy.



“Hoa Thi! Ngươi là tên nhu nhược!” Gia La Đức giãy ra, y không cần người này ôm y.



Đối mặt với biển khơi rộng lớn, y để lệ mình thỏa sức rơi, để nước biển và nước mắt hòa làm một thể.



Thấy y như vậy, Hoa Thi liều mạng ôm ấy y, hô to: “Gia La Đức! Mau bình tĩnh lại!”



“Ta yêu ngươi, Gia La Đức ta yêu ngươi, Hoa Thi…”



“Ta chỉ muốn ở cùng ngươi, sao ngươi vẫn luôn cự tuyệt ta?”



“Ca — Ta yêu ngươi… yêu ngươi!” Cơ hồ dùng hết khí lực của mình hô to những lời này, Gia La Đức rúc người mình lại…



“Vậy hãy để chúng ta chết cùng nhau đi!” Hôn lên tóc y, thật lâu sau Hoa Thi mới nói được câu này: “La Nhi, tha thứ cho ta, ta đã yêu đệ đệ của mình!”