Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 165 :

Ngày đăng: 18:53 19/04/20


Hồi thứ bảy



Mạc Tuyệt Làm Mối Song Ngọc



Trong một biệt viện của Mạc Tuyệt ở ngoài cung.



Ngoài trời, hoa tuyết rơi nhẹ như cánh bướm, tựa trên nhuyễn tháp, Mạc Tuyệt vừa ăn quýt ngọt vừa hưởng thụ Ngọc Sương xoa bóp.



“Sương Nhi mạnh thêm chút đi!” Nheo mắt hưởng thụ, Mạc Tuyệt rất hài lòng với tay nghề xoa bóp của Ngọc Sương.



Ngọc Sương mặt không chút thay đổi, thêm lực nơi tay.



Công tử đúng là nhân cơ hội bắt chẹt người khác. Ngọc Sương nhủ thầm.



Như là nghe được tiếng lòng của hắn, y cười khẽ: “Vào ngày đông, băng rất ngon miệng!”



Ngọc Sương đáp: “Thấm tận ruột gan!”



“Sương Nhi đúng thật là…” Lời còn chưa hết, cửa đã bị đẩy ra.



Cả người dính đầy tuyết, Ngọc Băng lảo đảo chạy vào.



“Lạnh chết ta, lạnh chết ta!” Ngọc Băng lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn, phủi hết mớ tuyết trên người mình, vẻ hồn nhiên đó đã bị hai người nào thu hết vào mắt.



Ngọc Sương cung kính nói với Mạc Tuyệt: “Công tử chờ chút!”



Mạc Tuyệt mỉm cười, chờ xem kịch hay.



Ngọc Sương là quân sư hạng nhất bên người Mạc Tuyệt, có rất nhiều diệu kế, lại biết tùy cơ ứng biến. Ngược lại, Ngọc Băng là vạn sự thông, với cái miệng nhỏ nhắn, ngọt ngào của hắn, có thể tìm hiểu đủ các tin tức. Tuy là như thế, nhưng ở trước mặt Ngọc Sương, Ngọc Băng toàn chịu thiệt.



Mặt Ngọc Sương rất khó coi, đi tới cạnh Ngọc Băng, túm lấy vạt áo của hắn. Ngọc Băng hoảng sợ, nhìn Ngọc Sương, không biết người này đang làm cái gì.



Ngay lúc hắn còn đang ngây ra thì roẹt roẹt mấy cái, áo ngoài bị kéo ra.



“A! Ngươi, ngươi làm gì vậy?” Ngọc Băng ôm ngực, nhảy ra sau một bước thật dài.



Ngọc Sương nắm chiếc áo ngoài ướt sũng trên tay, mặt lại càng khó coi hơn. Hắn bước tới gần Ngọc Băng: “Mau cởi ra!”



Ngọc Băng nhìn ra phía sau Ngọc Sương, thấy Mạc Tuyệt như đang xem trò vui, lập tức cắn chặt răng: “Giữa ban ngày ban mặt…”



Ngọc Sương không cho ai đó có cơ hội nói vô nghĩa, đi tới mấy bước… lột thêm một lớp áo.


Nhưng Ngọc Sương lại không nghĩ vậy: “Ngọc Sương biết công tử sẽ bảo vệ cho chúng ta, nhưng chuyện trên đời luôn có vạn nhất!”



Ngọc Sương dừng một chút, lại nói tiếp: “Nếu quả thật có ngày đó, mong là công tử có thể cứu Băng Nhi ra!”



“Hử?” Mạc Tuyệt nhìn Ngọc Sương: “Vậy còn ngươi!”



“Chỉ mong có thể cứu được Ngọc Băng!” Ngọc Sương kiên định, khẩn thiết, nói: “Công tử phải hứa với ta!”



Thấy Ngọc Sương như vậy, Mạc Tuyệt hỏi: “Sương Nhi thật sự động chân tình?”



Ngọc Sương cười cười, nụ cười thật đẹp, giữa trời tuyết, quả là một mỹ cảnh: “Chuyện này, cũng đã mười mấy năm rồi!”



“Có nói rõ với Băng Nhi chưa?”



Ngọc Sương có chút bất đắc dĩ: “Với đầu óc của hắn, không nói rõ sẽ tốt hơn!”



Mạc Tuyệt cười khẽ: “Thì ra Sương Nhi của ta còn là một kẻ si tình!”



“Đặt trên người một tên đần, ta tự biết số mình rồi!”



Ngọc Băng nãy giờ luôn nghe lén nhịn không được nữa, ban đầu nghe Ngọc Sương nói có thể hy sinh vì mình, hắn cảm động không thôi, sau lại nghe nói hắn ta yêu thầm mình lâu như vậy liền thấy đắc ý trong lòng. Còn đang lo nghĩ xem có nên miễn cưỡng cưới Ngọc Sương hay không lại nghe được câu cuối cùng của hắn ta, Ngọc Băng không chịu được nữa, nhảy ra.



“Hừ! Ngươi nói ai đần?”



Ngọc Sương nhíu mày: “Ngươi nghe được rồi à?”



Ngọc Băng thở phì phì, đáp: “Không sót một chữ!”



“Tốt lắm, vậy ta cũng không cần phải nói thêm nữa, sau này ngươi sẽ là người của ta!” Ngọc Sương hài lòng, sờ sờ đôi gò má non mềm của Ngọc Băng, rồi xoay người nói với Mạc Tuyệt: “Công tử, người hứa gả Băng Nhi cho ta đi!”



Ngọc Băng cảm thấy mọi chuyện đang phát triển theo xu hướng hắn không ngờ tới, chợt nghe Mạc Tuyệt lên tiếng: “Vậy sau này Sương Nhi phải xoa bóp vô điều kiện cho ta…”



“Mỗi ngày một canh giờ!” Ngọc Sương nói.



“Thành giao!”



Vỗ tay phát thệ, Ngọc Băng lại thành công làm… đồ trao đổi.



“Nè, nè! Hẳn là nên hỏi ta có đồng ý hay không mới phải nha!” Giọng của Ngọc Băng không nhỏ, nhưng lại bị hai người Mạc Tuyệt, Ngọc Sương xem nhẹ hoàn toàn.



Giữa trời tuyết tĩnh lặng, hoa tuyết bay đầy trời, hai người có tình, sẽ thành quyến thuộc.