Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 172 :

Ngày đăng: 18:53 19/04/20


Hồi thứ mười bốn



Đàm Tiếu Phong Sinh



Ở cùng Lam Dục Quỳnh mấy năm, Đồng Tương Nhược thường xuyên bị những lời kinh người của hắn làm nghẹn họng và lúc này, cũng không phải là lần nghiêm trọng nhất.



“Tương Nhược không phải là người đó, cũng sẽ không biến thành mỹ nhân!”



Lam Dục Quỳnh nâng hai má Đồng Tương Nhược lên nhìn trái nhìn phải, gọi: “Đồng mỹ nhân…”



Đồng Tương Nhược chống tay lên bàn đứng dậy, thần sắc có chút mất tự nhiên: “Công tử trông chừng Mạc Nhi, ta ra ngoài một chút!”



Thấy mưu kế của mình đã thực hiện được, Lam Dục Quỳnh cũng không ép sát nữa, mà cười khẽ: “Ta và Mạc Nhi sẽ ở đây chờ ngươi về!”



Một câu thuận miệng, nhưng khiến lòng Đồng Tương Nhược thật ấm áp.



“Ừm!” Đơn giản đáp lại một tiếng, Đồng Tương Nhược vội vàng đi ra ngoài. Với một người cô đơn như hắn mà nói, sự quan tâm của người khác như một chất độc mãn tính, chậm rãi ăn mòn cơ thể hắn, cho đến khi, độc tính phát tác.



“Phụ thân, sao đến cả Tương Nhược ca ca người cũng trêu chọc?” Mạc Nhi vừa ăn chân gà, vừa hỏi.



“Ha ha,” Lam Dục Quỳnh cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm, ân cần dạy bé: “Thà giết lầm một vạn, cũng không thể bỏ sót một người!”



“Phụ thân thật bạo lực!”



“Với mỹ nhân nha, đương nhiên là một người cũng không thể buông tha rồi!” Lam Dục Quỳnh nhìn bóng dáng Đồng Tương Nhược ngoài cửa sổ, như suy nghĩ gì đó: “Hơn nữa, với tính khí đó của Tương Nhược, cũng đủ gọi là mỹ nhân rồi!”



“Không phải phụ thân thương mỹ nhân nhất sao? Vậy sao lại muốn giết chết bọn họ?” Mạc Nhi không hiểu những lời của Lam Dục Quỳnh.



Lam Dục Quỳnh nhìn đứa trẻ đang lớn dần trước mặt, đột nhiên hắn cảm thấy làm một người phụ thân như mình, cần phải dạy bảo đứa nhỏ này tới nơi tới chốn.



“Mạc Nhi, không phải giết chết mỹ nhân, mà là làm thịt mỹ nhân!” Hiếm khi Lam Dục Quỳnh lại chuyên tâm như thế: “Có hiểu chưa?”



Lam Mạc Ương nhíu đôi mày thanh tú, cố gắng để hiểu những lời của Lam Dục Quỳnh, chẳng lẽ giết chết và làm thịt lại khác nhau?




“Hử?”



Mạc Tuyệt nói tiếp: “Chỉ cần dùng máu của ta cùng máu của người yêu huynh sâu đậm trộn lẫn rồi tẩm lên sợi tơ hồng cho huynh đeo bên người một trăm ngày, sau đó thiêu hủy!”



Nói tới đó, Mạc Tuyệt đã lấy một sợi tơ hồng ra, cột lên tay trái Lam Dục Quỳnh: “Ta vốn nghĩ trong vòng một trăm ngày khó lòng tìm ra người yêu huynh sâu đậm, nhưng hiện tại xem ra…”



Dứt lời, y liếc về phía góc hành lang, nơi ấy có một thân ảnh mảnh mai đứng dưới ánh trăng. Y nở nụ cười: “Lời nguyền của Dục Quỳnh, có thể giải!”



Nghe có thể giải, Lam Dục Quỳnh cũng giật mình. Lời nguyền ấy đã theo Lam gia suốt mấy đời, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói có thể phá giải. Lúc nghe Mạc Tuyệt nói người rất yêu mình và bóng người trong góc khuất, chính hắn cũng không phát hiện, nụ cười của hắn dịu dàng vô cùng.



Người nấp trong góc khuất đã nghe thấy những lời của hai người họ, thì ra lời nguyền đó là thật. Lại không ngờ cách giải nó lại chính là dùng máu của mình…



Ngay khi Đồng Tương Nhược còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào dâng máu mình lên, lại nghe Lam Dục Quỳnh nói: “Nhưng mà Tuyệt Nhi, người rất yêu tại hạ, giờ đang ở nơi nào?”



Giọng có hơi lớn, giống như là đang nói với mình. Đồng Tương Nhược cắn cắn môi, mắng thầm trong bụng, đồ háo sắc, e là cho dù có giải được lời nguyền, thì trong lòng hắn cũng chẳng có mình.



Mạc Tuyệt nhấn mạnh, ngụ ý sâu xa: “Xa tận chân trời…”



Tim Đồng Tương Nhược đập mạnh mấy cái, giống như đang chờ đợi gì đó, cũng giống như đang sợ gì đó. Cứ như đang đợi Lam Dục Quỳnh hiểu được tâm ý mình, rồi lại sợ sau khi hiểu rõ, hắn sẽ nói với mình rằng, xin lỗi, Tương Nhược, người ta thích là mỹ nhân.



“Chẳng lẽ gần ngay trước mắt?” Giọng của Lam Dục Quỳnh lại đề cao mấy phần, điều này khiến Đồng Tương Nhược cả kinh, hai chân không nghe lời, quyết định chạy trốn.



Nhìn người đi, Mạc Tuyệt cười nhạo: “Tương Nhược của huynh chạy mất rồi kìa!”



Bấy giờ Lam Dục Quỳnh mới quay đầu nhìn nơi ai đó vừa nấp: “Lúc cảm thấy một người nào đó tốt, dung mạo của hắn đã không còn là vấn đề!”



Lời này rất thật, ngay khi Mạc Tuyệt sắp nhịn không được, định khen hắn, lại nghe hắn nói: “Nhưng mỹ nhân khuynh quốc như Tuyệt Nhi đây, đúng là khiến người ta khó lòng quên được!”



Câu ấy, rõ ràng đã trở về với Lam giáo chủ của ngày xưa.



Đàm tiếu phong sinh, hoan thanh tiếu ngữ.