Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 25 : Cổ độc

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


“Cho dù ngươi có tìm được người đó cũng vô dụng thôi, giờ hoàng thượng đã quên ngươi rồi, các người đừng mong được như ngày xưa!”



Chúc Liên không ngờ, lúc hắn tưởng rằng mình đã thành công lén về được tới tẩm cung, thì lại thấy Mạc Tuyệt đang ngồi đấy chờ mình.



“Về rồi à?” Mạc Tuyệt híp mắt, hỏi.



Chúc Liên giật mình một cái, rụt rè đứng trước mặt y, “Liên Nhi biết sai rồi!”



“Sai ở đâu?” Mạc Tuyệt cũng không định buông tha hắn dễ dàng như thế.



“Mạc ca ca…” Dẫu biết là vô dụng, nhưng Chúc Liên cũng muốn dùng chiêu làm nũng này một phen.



Mạc Tuyệt hừ một tiếng lạnh lùng, “Hử?”



Chúc Liên nghiêng đầu, nếu muốn tránh được kiếp nạn này, hắn nhất định phải tìm được một lý do thật tốt, bất chợt, hắn nhớ tới Kỳ Cảnh. “Mạc ca ca! Lần này ta không hề ra ngoài chơi không nha, ca đoán xem ta đã gặp được ai nào?”



Thấy dáng vẻ hưng phấn của hắn, Mạc Tuyệt dằn lại cảm giác buồn cười, hỏi: “Ai?”



“Quân chủ của Kỳ quốc – Kỳ Cảnh!” Hai chữ Kỳ Cảnh thốt ra, đặc biệt nặng hơn hết thảy, cứ như là hắn đang cắn người thật chẳng bằng.



Nghe thấy cái tên Kỳ Cảnh, Mạc Tuyệt cảnh giác, “Chắc chứ?”



Chúc Liên gật đầu, “Không nhầm đâu! Không phải mật báo bên chúng ta đã nói trên người Kỳ Cảnh luôn đeo một miếng ngọc bội song long hay sao, còn bảo là ngọc bội không rời thân gì nữa mà!”



Lúc Chúc Liên cúi đầu, hắn vẫn luôn quan sát ngọc bội của Kỳ Cảnh.



Mạc Tuyệt trầm tư một hồi, giờ nếu Kỳ Cảnh có cái gan xuất hiện ở Kha quốc, chứng tỏ, quốc gia của hắn xem như khá ổn định.



“Xem ra, Kỳ Cảnh tới đây là muốn thăm dò quân tình nước ta!” Mạc Tuyệt siết chặt nắm tay, chẳng lẽ Kỳ Cảnh ngồi không yên, muốn tấn công Kha quốc?



“Hắn ta tới đây một mình, liệu chúng ta có nên…” Ám sát?




“Điện hạ hạ mình tới lãnh cung này, không sợ là điềm gở hay sao?” Trương chiêu nghi vứt bỏ hết những dịu dàng thùy mị ngày xưa, mỉa mai một câu.



“Bản quân tới vì chuyện gì, ngươi không biết sao?” Mạc Tuyệt không hề ngồi xuống.



“Ta nên biết gì đây?”



Mạc Tuyệt phủi phủi mớ bụi bặm vương trên y phục, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ khó chịu, “Di vong cổ!”



Ba chữ vừa thốt ra, Trương chiêu nghi mở to hai mắt.



“Làm thế nào để giải cổ này?”



“Ha ha ha!” Trương chiêu nghi che miệng cười, nhìn Mạc Tuyệt, khiêu khích.



Mạc Tuyệt rất bình tĩnh, hôm nay y mặc y phục trắng, nhìn khắp lãnh cung này, y chẳng khác gì một đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, thật thuần khiết.



“Không giải được!” Trương chiêu nghi vuốt tóc, bảo: “Chẳng lẽ điện hạ không biết hay sao?”



Mạc Tuyệt từng nghe loại cổ này khó giải, nhưng cũng chưa hẳn là không thể giải.



“Người cho ngươi loại cổ này đang ở đâu?”



“Điện hạ quả là quá ngây thơ, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi biết hay sao?” Trương chiêu nghi nhìn y, khinh thường, “Cho dù ngươi có tìm được người đó cũng vô dụng thôi, giờ hoàng thượng đã quên ngươi rồi, các người đừng mong được như ngày xưa!”



Trước lúc mất trí nhớ, Kha Phượng Viêm rất yêu Mạc Tuyệt, đến nỗi hắn thà chết cũng nhất quyết không để đối phương chịu chút thương tổn nào. Với Kha Phượng Viêm lúc ấy mà nói, toàn bộ thế giới của hắn chỉ có một người tên Mạc Tuyệt. Trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, Trương thị biết, cho dù Mạc Tuyệt có muốn hắn buông bỏ thiên hạ này, Kha Phượng Viêm cũng sẽ đồng ý.



Nhưng tình cảm ấy khiến nàng ghen tị, nàng đã sinh con cho hắn, chăm sóc hắn, cuối cùng lại chẳng thể đổi được chút tình cảm dư thừa nào, còn một gã nam nhân như Mạc Tuyệt lại có thể dễ dàng chiếm được.



Sao nàng có thể không hận đây?