Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 28 : Bảo vệ

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


“Làm người, phải biết chấp nhận sự thật, tốt nhất là đừng nên tranh giành thứ không thuộc về mình!”



Được thái y chẩn trị, An phi đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng bệnh căn của nàng vẫn còn đó, sức khỏe suy yếu hẳn, đến những ngày giá rét, nàng rất dễ nhiễm phong hàn. Vì chuyện này, mắt Mai Nhi cứ đỏ hoe.



“Nương nương, tội tình gì người phải làm vậy chứ?”



An phi ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.



“Ngươi không hiểu đâu!”



“Nô tỳ không hiểu, nhưng nô tỳ biết thiếu chút nữa nương nương đã mất mạng! Rõ ràng người biết trong đó có độc, sao người không diễn trò là được rồi?”



An phi kéo Mai Nhi lại, nói với nàng, “Nếu trò này mà diễn không tốt, sẽ để lại nhiều sơ hở! Chẳng hạn như, hiện giờ bản cung đang được hoàng thượng ân sủng, nhị hoàng tử được hoàng thượng yêu thương và Hoàng quý quân lại là phụ quân của nó. Bản cung như thế, có người nào nghĩ rằng bản cung sẽ vì một Bình quý tần nho nhỏ mà mang thân mình ra thử độc?”



“Đáng giá sao nương nương?” Mai Nhi không hiểu, sao chủ tử của nàng lại phải làm như thế.



Giờ An phi cảm thấy rất an lòng, nàng chưa bình thản như thế bao giờ, “Đáng lắm! Bản cung không hại Hoàng quý quân chịu thương tổn!” Chỉ chịu chút độc ấy đổi lấy bình an cho y có đáng là gì, cho dù có chết bản cung cũng chấp nhận, An phi nhủ thầm trong lòng như thế.



“Nhưng Bình quý tần…”



“Nàng ta có biết cũng vô dụng, Mai Nhi, kế tiếp phải trông chờ vào ngươi đó!”



Chuyện vẫn chưa kết thúc, Bình quý tần ở trong lãnh cung ồn ào đòi gặp hoàng thượng, nàng ta bảo có chuyện muốn tâu với người. Ở bên này, Mai Nhi đã cầm miếng ngọc mà Ngọc Tuyết giao cho nàng đi gặp hoàng thượng.



“Hoàng thượng, có một chuyện, nô tỳ nhất định phải bẩm báo với người!” Mai Nhi quỳ xuống đất, “Bình quý tần đã có ý mưu hại nương nương của nô tỳ từ lâu, nàng ta từng đến tìm nô tỳ, muốn nô tỳ phản lại nương nương, bảo nô tỳ đặt dây buộc tóc của một gã nam nhân vào trong tẩm cung cung của nương nương nô tỳ, vu oan rằng nương nương câu kết với người khác!”



“Hử?” Kha Phượng Viêm nheo mắt, “Vậy nam tử đó là ai?”



Mai Nhi lắc đầu, “Bình quý tần không có nói, nhưng nô tỳ là người của ai, tự bản thân nô tỳ hiểu rõ, sao nô tỳ có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú thế được!”




“Không phải bản cung hại ngươi, chỉ do lòng dạ ngươi không tốt mà thôi!”



An phi ngồi trên ghế, xem thường, “Nếu không phải quý tần muốn làm chuyện xấu, sao hôm nay lại có kết cục thế này?”



“Tiện nhân! Ngươi cho là không ai biết ngươi mơ ước Hoàng quý quân hay sao? Ha ha! Thật nực cười!” Cả người Bình quý tần đau đến toát mồ hôi lạnh, “Nếu để Hoàng quý quân biết lòng dạ của ngươi, ngươi nói xem hắn sẽ đối xử với ngươi thế nào?”



Mấy lời này như giẫm vào chỗ đau của An phi.



“Bản cung là phi tử, Hoàng quý quân là nam phi, chúng ta chỉ là huynh muội mà thôi!”



“Ha ha ha, huynh muội? Vậy mà ngươi cũng nói ra cho được, Hoàng quý quân nhất định sẽ biết chuyện này!”



“Giờ Hoàng quý quân là phụ quân của Nhứ Nhi, bản cung đã thấy quá đầy đủ!” Suy nghĩ của An phi quay về cái năm nàng mới mười mấy tuổi, “Làm người, phải biết chấp nhận sự thật, tốt nhất là đừng nên tranh giành thứ không thuộc về mình!”



Dứt lời, nàng nhìn Bình quý tần đang nằm co rút trên mặt đất, “Bằng không, không phải sẽ có cái kết như Bình quý tần đây hay sao?”



Nói xong câu đó, An phi nở nụ cười quỷ dị, khiến Bình quý tần không khỏi rùng mình.



“Quý tần cứ yên tâm, nếu có ai muốn dùng chuyện này gây bất lợi cho Hoàng quý quân, bản cung sẽ khiến hắn…” Nàng nghiêng đầu nhìn Bình quý tần, vươn tay chỉ chỉ lên mặt nàng ta, “Sẽ giống như Bình quý tần đây, vĩnh viễn không nói được, ha ha, ha ha ha!”



Bình quý tần dồn hết sức lực cuối cùng, hét to một câu khàn khàn, “An phi, ngươi sẽ không chết tử tế đâu!”



An phi bước ngang qua thân thể của nàng ta, “Hiện giờ, không phải người không chết tử tế chính là ngươi hay sao?”



Ra khỏi lãnh cung âm u, Bình quý tần ở phía sau đã trở thành một xác chết.



An phi không quay đầu lại, thì thào, “Kết cục sau này của bản cung sẽ như thế nào đây?”