Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 5 : Phong diệp

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


Thu diệp mãn viên phiên phiên vũ, mỹ nhân phát hương túy hoàng hôn!



“Tuyệt Nhi!” Kha Phượng Viêm ở phía sau ôm lấy Mạc Tuyệt, cọ nhẹ vào tai y.



Mạc Tuyệt hạ mi không đáp.



Kha Phượng Viêm biết tâm trạng y không tốt, hỏi khẽ, “Sao vậy? Ai chọc ngươi giận à?”



Mạc Tuyệt cắn môi dưới, ấm ức nấp né ánh mắt, “Hoàng Thượng, người không biết?”



Trước khi tới đây, Kha Phượng Viêm cũng biết hôm nay chỗ Lệ phi xảy ra chuyện, quả thật là Lệ Phi đã hơi quá đáng.



“Trẫm sẽ nói với Lệ phi!” Dỗ ngọt người trong lòng, Kha Phượng Viêm vuốt nhè nhẹ lên má y, “Tại nàng không biết đó là y bào trẫm ban cho ngươi, người không biết không có tội!”



Nghe hắn nói ra mấy câu thế đấy, mắt phượng trừng, đẩy đấng cửu ngũ sang một bên, “Ý hoàng thượng là ta gieo gió gặp bão?”



“Ý trẫm nào phải vậy!”



Mạc Tuyệt quay đầu, giơ tay lột hồng bào trên người, muốn cởi nó ra, “Ngọc Tuyết, mau tới đây cất chiếc áo này vào cho bản quân, bản quân không muốn mặc nó nữa!”



Kha Phượng Viêm thấy y vẫn còn giận dỗi, bực bội, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn, “Tuyệt Nhi!”



Ngọc Tuyết đang đứng ở cửa cũng chẳng dám tiến vào. Nghe được giọng điệu cứng rắn của hắn, lòng Mạc Tuyệt lạnh hẳn.



Đây không phải là Phượng Viêm của ta, không phải.



Cho nên, hắn không thể chấp nhận chuyện y hờn mát thế này. Dằn xuống nỗi đau, Mạc Tuyệt ngẩng dầu, lời thốt ra đầy uất ức, “Hoàng thượng, hôm nay ở trước mặt mọi người, Lệ phi muốn cởi quần áo của ta, như vậy Mạc Tuyệt còn mặt mũi gì sống nữa?”
Kha Phượng Viêm tập võ từ nhỏ, dù không dám nói nhất nhị, nhưng chuyện trong vòng mười chiêu không chạm tới được người, xưa nay chưa hề xuất hiện. Thì ra, Tuyệt Nhi của hắn có bản lĩnh như vậy.



Nghĩ đến đó, Kha Phượng Viêm phủi đi lá cây vừa mới bị mỹ nhân làm rơi vào mặt, trong mắt tỏa ra tia sáng dục vọng, như đã tìm thấy con mồi.



Nương theo độ nghiêng của mỹ nhân, Kha Phượng Viêm bật lên tấn công, ngay lúc mỹ nhân né sang bên cạnh, hắn bỗng dưng sửa chưởng đánh úp lại, chưởng đi về phía cổ mỹ nhân.



Mỹ nhân cả kinh, lập tức ngã người tránh đòn, tất nhiên cũng không quên đá đấng cửu ngũ đang cười xấu xa một cái.



Kha Phượng Viêm nhanh chóng xoay ra phía sau mỹ nhân, đưa tay lên…



Kế đó, lập tức tránh khỏi mỹ nhân hơn năm bước, Kha Phượng Viêm cầm lấy chiến lợi phẩm trong tay, đặt bên môi, hôn nhè nhẹ. Trong ánh mắt, tỏa đầy nhu tình.



Mỹ nhân đứng đó, dung nhan tuấn mỹ đã bị mái tóc đen tuyền che đi một nửa. Đưa ngón tay trắng nõn vuốt ve mái tóc, mỹ nhân ảo não trừng ‘ác nhân’ đứng cách đấy không xa, đang cười nhạo.



“Thu diệp mãn viên phiên phiên vũ, mỹ nhân phát hương túy hoàng hôn!” Mở bàn tay, dây buộc tóc đỏ rực tung bay theo gió, phiêu đãng không cách nào giữ lại.



Nơi Mạc Tuyệt ở, cây phong trải đầy sân.



Mạc Tuyệt nhặt một phiến lá đỏ, hé mở đôi môi đỏ mọng, “Thu phong từ từ chi lạc diệp, hoặc quân mê mê chi hồng phong!”



Cánh mi cong, dày che đi hồi ức trong ánh mắt, Mạc Tuyệt lúc này, chỉ cười khẽ. Cũng giống như lời thề đã thốt ra đưới tàng cây phong vào cái năm mười sáu tuổi.



Kha Phương Viêm đứng ngây ra đó, nhìn.



Thu phong từ từ, hồng diệp mê mê. Mị ngô chi sắc, hoặc ngô chi tuyệt.