Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 8 : Mộ quân

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


Hồng chúc ánh song lan, uyên uyên giải la sam



Tử sam tiệm tiệm lạc, tình ý ngang ngang nhiên



Hơn một tháng, Kha Phượng Viêm không thề bước vào Thượng Lâm Uyển. Mạc Tuyệt cũng không gấp, lúc nên ăn y sẽ ăn, lúc nên ngủ y sẽ ngủ. Dường như tất cả đều nằm gọn trong lòng bàn tay y.



Hôm đó, trận truyết báo hiệu cho mùa đông đã tới.



Khoác cẩm miên bào màu tím, Mạc Tuyệt đứng trên chiếc cầu gỗ giữa sân. Gió lạnh khẽ vuốt ve đôi gò má y, đỏ hồng, càng hiện đầy vẻ tuấn dật. Mấy cây phong diệp trong sân sớm đã phủ đầy tuyết trắng, lia mắt nhìn, thật giống như những cành quế trên cung trăng. Trong gió, từng bông tuyết tung bay tựa lê hoa, như muốn hôn mỹ nhân đang ngắm tuyết.



Mạc Tuyệt vươn tay muốn bắt lấy bông tuyết đang rơi rơi, bông tuyết như hiểu ý y, rơi vào trong tay mỹ nhân, nghịch ngợm hóa thành bọt nước.



Lạc tuyết như hữu tình, xấu hổ để mỹ nhân hòa thành nước.



Lạc tuyết thấy mỹ nhân, cũng nhịn không được, tan ra, thấm vào y. Bọt nước trong tay lành lạnh, theo kẽ tay lặng lẽ chui vào tay áo Mạc Tuyệt, khiến mỹ nhân cúi đầu, cười ra tiếng.



Vừa bước vào viện, Kha Phượng Viêm đã nhìn thấy một màn ‘mỹ nhân hí tuyết đồ’ như thế. Một tháng không gặp Mạc Tuyệt, Kha Phượng Viêm cũng sắp bị nỗi tương tư dày vò đến điên rồi.



Áo tím, Mạc Tuyệt hiện giờ lại càng đẹp hơn ngày trước gấp mấy phần, hai phần thần bí, ba phần thanh ngạo. Khiến kẻ khác phải đui mù. “Tuyệt Nhi!” Kha Phượng Viêm gọi Mạc Tuyệt.



Mạc Tuyệt quay đầu lại thấy người tới, không thèm nhìn đã đi một hơi vào nhà.



Biết y đang giận dỗi với hắn, Kha Phượng Viêm cười cười, đi theo vào.



“Tuyệt Nhi, gặp trẫm ngươi không vui hay sao?” Nói xong, hắn lập tức ngồi xuống cạnh Mạc Tuyệt, ý trêu chọc trong mắt lại càng sâu hơn.



Mạc Tuyệt phủi mớ bông tuyết còn dính trên người, liếc Kha Phượng Viêm một cái.



“Cũng tạm!”



Không ngờ y lại trả lời như thế, Kha Phượng Viêm sửng sốt.




Lúc hắn bước vào phòng ngủ, Kha Phượng Viêm hơi khó chịu.



“Bệ hạ, tới giờ lâm triều rồi!”



Làm sao Kha Phượng Viêm không biết? Nhưng sáng nay Mạc Tuyệt cứ ôm chặt hắn, khiến hắn không cách nào đi được.



Đấng cửu ngũ kéo khẽ bàn tay ngọc ngà của mỹ nhân ra, đổi lấy mỹ nhân khó chịu, hừ nhẹ một tiếng.



Kha Phượng Viêm ngừng động tác, vuốt nhè nhẹ lên trán Mạc Tuyệt, thì thầm, “Tuyệt Nhi ngoan, ngủ ngon nha!”



Kha Phượng Viêm không ngừng lập lại mấy lời này, cuối cùng, mỹ nhân cũng nới tay ra.



Hôn nhẹ lên trán Mạc Tuyệt một cái, Kha Phượng Viêm đứng dậy đi chuẩn bị lâm triều. Trước lúc đi, hắn đã hạ một ý chỉ, “Tấn phong Mộ tu sĩ vi Quân, chính Nhị phẩm! Ban thưởng phòng hào ‘Mộ’!”



Mỹ nhân đáng lẽ còn đang ngủ say bỗng mở đôi mắt đẹp, khóe miệng câu lên nụ cười như vừa làm xong một chuyện xấu.



Phượng Viêm ơi Phượng Viêm, ta chờ ngươi năm năm, ngươi vẫn không nhớ được ta.



Vậy cũng đừng trách ta, hừ!



Mười sáu tuổi năm ấy.



Mạc Tuyệt ôm Kha Phượng Viêm ngủ rất say. Nhưng Kha Phượng Viêm lại cả đêm không chợp mắt. Hắn không muốn ngủ, vì hắn muốn nhìn dung nhan Mạc Tuyệt.



Hắn là thái tử, là phải đi lâm triều. Nhưng Mạc Tuyệt lại ôm hắn rất chặt, hắn không đành lòng đánh thức y, lại không thể không đi lâm triều. Vì thế, hắn đã vuốt nhè nhẹ lên trán Mạc Tuyệt, khẽ dỗ dành, “Tuyệt Nhi Ngoan, ngủ ngon nha! Lát nữa Phượng Viêm sẽ trở về!”



Cũng không biết Mạc Tuyệt đang ngủ mê có nghe thấy hay chăng, chỉ biết y buông lỏng tay ra, khóe miệng cong cong.



Kha Phượng Viêm hiện giờ thỉnh thoảng cũng vô tình hành động theo thói quen trước đây. Đấy là Phượng Viêm của y, một Phượng Viêm chỉ thuộc về Mạc Tuyệt.