Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 80 : Phong hoàng văn quân

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Không bao lâu sau, Kỳ Cảnh đã chuẩn bị cho Chúc Liên một đại điển phong phi. Trước đây, lúc Kỳ Cảnh nói Chúc Liên là Văn quân, Chúc Liên đã phản bác lại, y bảo y không có đại điển phong phi cũng không có ấn phi. Cho nên, hiện tại, Kỳ Cảnh đã cho y những thứ đó.



Hậu cung Kỳ triều không đông lắm, ít đến nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, địa vị của bọn họ cũng không cao. Mi Chỉ làm Chỉ phi nhị phẩm xem như đã khá cao, vì trên nàng chỉ có một hoàng hậu.



Vì Hoàng quý quân ngang hàng với hoàng hậu, cho nên Kỳ Cảnh không thể phong Chúc Liên làm Hoàng quý quân.



“Liên Nhi muốn tiếp tục làm Văn quân hay thế nào đây?” Kỳ Cảnh vuốt ve Chúc Liên trong lòng, hỏi.



Chúc Liên híp mắt, cái dáng vẻ hưởng thụ ấy trông rất giống một con mèo lười.



Đã ở đây một thời gian, việc ăn uống rất thoải mái, nhưng y biết, hiện tại, ngoài chức vị ra, y chẳng có gì cả.



Y miễn cưỡng cọ cọ Kỳ Cảnh, đáp: “Như vậy chẳng đặc biệt gì hết!”



“Ngươi muốn làm gì đó đặc biệt sao?” Với chuyện Chúc Liên tranh sủng, Kỳ Cảnh thấy vô cùng hưởng thụ, lại còn tiếp tục trêu đùa y, “Muốn đặc biệt thế nào?”



Chúc Liên cong cong khóe môi, nói: “Không phải hoàng thượng đã từng nói Chúc Liên rất đặc biệt sao?”



Ngay khi Kỳ Cảnh còn đang nghĩ mình đã nói câu đó bao giờ, Chúc Liên đã chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn, “Biết thế nào hoàng thượng cũng nói không giữ lời mà!”



Nói xong câu đó, y quay lưng về phía Kỳ Cảnh.



Thấy Chúc Liên hờn dỗi, Kỳ Cảnh sủng nịch, vỗ vỗ y, “Đó là khi nào?”



Cái giọng kéo dài ấy khiến Chúc Liên đỏ mặt, đến cả cái tai nhỏ nhắn cũng hồng lên.



“Hoàng thượng ức hiếp ta!”



“Ha ha ha!” Kỳ Cảnh thấy rất vui, thế là lại nói khẽ vào tai Chúc Liên: “Sao tai Liên Nhi lại đỏ quá vậy? Để trẫm nhìn xem, đừng để bị bệnh nha!”



Dứt lời, hắn lập tức ngậm lấy vành tai đỏ hồng, “Ha ha, Liên Nhi còn hồng thêm nữa, trẫm sẽ ăn nó như ăn anh đào đấy!”



Chúc Liên bị trêu chọc nhịn không được, ngâm khẽ một tiếng, “Ưm…”




“Tổ miếu cháy là bởi vì nó mục nát!” Âm thanh lạnh lùng trầm thấp của Kỳ Cảnh vang lên, “Trương tướng quân!”



“Có mạt tướng!”



“Trên chiến trường, nếu chân của các binh sĩ chúng ta có chỗ nào bị thiêu nát, sẽ làm thế nào đây?”



“Hồi bẩm bệ hạ, quân y sẽ cạo sạch số thịt thối đó!”



Hài lòng với câu trả lời của Trương tướng quân, Kỳ Cảnh tiếp tục nói: “Không lấy thịt thối ra, thịt mới sẽ không sinh sôi được!”



Dưới triều thổn thức, thật ra thì từ lúc Kỳ Cảnh đăng cơ tới giờ, đã giết rất nhiều cựu thần có những suy nghĩ cổ hủ, dần dà, trong số các quan lại hầu như đều là những người trẻ tuổi.



Nhưng đến cuối cùng, vẫn còn một số ít cựu thần, sau việc này, Kỳ Cảnh định giải quyết hết bọn họ.



“Trẫm muốn loại bỏ hủ bại, sáng tạo tân sinh! Các ngươi đã hiểu hết chưa?” Kỳ Cảnh lạnh lùng quét mấy đại thần đang cúi đầu bên dưới.



“Chúng thần đã hiểu!” Bách quan hành lễ.



Vào lúc này, có hai lão thần bước ra khỏi hàng ngũ, cung kính nói: “Ngô hoàng anh minh! Người đã khiến cựu thần hiểu thông rất nhiều chuyện!”



Hai cựu thần đó xưa nay đều làm việc đúng chức trách, cũng hiểu cách đối nhân xử thế, “Cựu thần thật hận mình không thể trẻ lại hai mươi năm, tiếp tục đại triển hoành đồ! Nếu đã như vậy, cựu thần xin nhường lại vị trí của mình, giao lại trọng trách cho những người trẻ tuổi, xin bệ hạ ân chuẩn!”



Trong lúc Kỳ Cảnh nói, hai cựu thần ấy đã phân tích lợi và hại, bọn họ đều hiểu, họ chính là những thứ hủ bại trong câu nói của Kỳ Cảnh, nếu để sau này phải chết thảm như Lý đại nhân, chi bằng cáo lão hồi hương hưởng phúc.



Kế đó, cũng có mấy cựu thần bước ra, “Chúng thần cũng xin nhường lại vị trí, mong bệ hạ ân chuẩn!” Khoé miệng Kỳ Cảnh câu lên, nhướn mày, “Vậy các vị đại thần cứ về dưỡng già đi!”



Kỳ Cảnh gác tay lên long ỷ, chống cằm, nói: “Hoàng văn quân là nhất phẩm nam phi triều ta, ai dám bất kính với hắn, theo luật xử trí!”



“Hoàng văn quân thiên tuế, chúng thần không dám!”



Tốt lắm, xem như đã giải quyết xong vấn đề nội bộ trong triều, Kỳ Cảnh cười thỏa mãn.