Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 82 : Đùa giỡn gia la đức

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Hàm ý trong câu nói của Kha Phượng Viêm, Duy Na không rõ, nhưng Gia La Đức lại rất hiểu.



Tuy nói là đang khen bọn họ hào sảng, nhưng thật ra lại đang ám chỉ bọn họ đừng nên mơ tưởng tới Mạc Tuyệt.



Nghĩ vậy, Gia La Đức không khỏi nhìn Mạc Tuyệt, hắn có thể cảm giác được sự bảo hộ Kha Phượng Viêm dành cho người này, cho dù là ở trước mặt chúng phi cũng thế.



Mạc Tuyệt tiếp tục uống rượu hoa điêu, đánh giá Gia La Đức. Bất chợt, y như nghĩ tới điều gì đó, nhìn Gia La Đức, chớp chớp mắt.



Sóng mắt mỹ nhân lưu chuyển, phong tình vô hạn.



Gia La Đức đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Mạc Tuyệt. Nghĩ tới chuyện mỹ nhân đang uống hoa điêu, Gia La Đức lại uống thêm mấy ngụm.



Mạc Tuyệt cười thầm, đồ tiểu quỷ còn chưa dứt sữa.



Gia La Đức mười chín tuổi, Duy Na mười bảy tuổi.



“Hoàng thượng, đại vương dâng ta và ca ca cho người làm phi tử, nguyện Kha triều và Khương Hồ vĩnh viễn kết thân với nhau!” Duy Na đứng lên hành lễ.



Kha Phượng Viêm cũng chẳng ngẩng đầu lên, thản nhiên hỏi: “Đại vương quý quốc lại nhẫn tâm tặng một quận chúa thông tuệ, một thế tử anh tuấn cho trẫm, phần tâm ý đó trẫm nhớ kỹ, tuy nhiên…” Kha Phượng Viêm đột nhiên chuyển lời, “Hai vị cứ ở lại đây dạo chơi mấy ngày, muốn về nước lúc nào cũng được, trẫm sẽ phái người tiễn hai vị!”



Duy Na trợn mắt, “Sao hoàng thượng không thu ta và ca ca?”



Kha Phượng Viêm không trả lời ngay mà liếc qua Gia La Đức.



Gia La Đức kéo Duy Na qua, nói bằng tiếng Khương Hồ, Duy Na gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Xong, nàng lại quay qua nói với Kha Phượng Viêm, “Hoàng thượng lo ta và ca ca hầu hạ không tốt sao?” Nữ tử Khương Hồ rất can đảm, nói tiếp, “Ở Khương Hồ, tài khiêu vũ của ta được xưng là ‘Địch đệ nhất vũ’, ca ca cưỡi ngựa bắn cung cũng thuộc hàng đệ nhất Khương Hồ, hoàng thượng sẽ không thấy buồn chán đâu!”



Duy Na tự hào giới thiệu bản lĩnh của mình và Gia La Đức.



“Lúc hoàng thượng thấy mệt mỏi, ta sẽ khiêu vũ cho người bớt mệt, lúc người buồn chán, ca ca có thể cùng người cưỡi ngựa bắn cung!”



“Ha ha, khá khen cho một quận chúa Khương Hồ!” Kha Phượng Viêm khen ngợi, “Nói vậy, nếu trẫm không nhận hai ngươi, sẽ là tổn thất của trẫm rồi!”



Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt đều hiểu đó là những lời Gia La Đức dạy Duy Na nói.



“Một khi đã như thế, vậy trẫm sẽ tiếp nhận phần hậu lễ của Khương Hồ đại vương!” Kha Phượng Viêm mỉm cười nhìn hai người họ, “Vương tộc Khương Hồ, địa vị tất nhiên không thể quá thấp được!”



Nói xong, Kha Phượng Viêm hỏi ý Mạc Tuyệt, “Ý Hoàng quý quân thế nào?”


Cái nắng ở Khương Hồ rất khắc nghiệt, cho nên người của bọn họ đều nám đen. Nhưng làn da trên người Gia La Đức lại còn trắng hơn trên mặt một ít.



Kha Phượng Viêm nheo mắt lại, “Hử?”



Gia La Đức nhìn thẳng vào mắt Kha Phượng Viêm, trong mắt hắn không có vẻ ngượng ngùng của người bình thường, tất nhiên cũng không có dục vọng. Hắn đưa tay ôm lấy Kha Phượng Viêm, chạm vào môi người nọ.



Môi của Gia La Đức rất mềm, rất lạnh, còn có mùi sữa.



Kha Phượng Viêm từng nghĩ tới rất nhiều trường hợp, chỉ không ngờ rằng vào tình huống thế này, một Gia La Đức lạnh lùng lại chủ động muốn được sủng ái.



Tuy nhìn Gia La Đức như rất điêu luyện, nhưng khi Kha Phượng Viêm nhéo lên eo hắn ta một cái, nhìn động tác run rẩy đó, Kha Phượng Viêm biết người này đã được huấn luyện nhưng vẫn còn quá non nớt.



Hiểu được điểm này, Kha Phượng Viêm chuyển từ bị động sang chủ động, ôm lấy Gia La Đức.



Mãi cho tới khi Gia La Đức thở hết nổi, không ngừng đẩy người nọ ra, Kha Phượng Viêm mới buông hắn ta ra, ngả ngớn nói: “Thế nào? Không có kinh nghiệm à?”



Gia La Đức đưa tay chấm vào chung rượu, viết lên bàn, “Người Khương Hồ ta đưa đi, tất nhiên là đều là ‘xử’!”



Kha Phượng Viêm cảm thấy Gia La Đức này rất thú vị.



“Sao ngươi không biết nói tiếng Hán?”



Gia La Đức tiếp tục viết, “Có thể nghe hiểu là may lắm rồi!”



“Ha ha, thú vị thật!” Kha Phượng Viêm híp mắt, hỏi tiếp, “Mấy tuổi bắt đầu học tiếng Hán?”



Gia La Đức lại viết, “Mười tám tuổi!”



Đã học được một năm. Nói như vậy, hắn học rất nhanh, chỉ mới một năm đã có thể nghe hiểu, thậm chí còn có thể viết.



Chẳng lẽ một năm trước Khương Hồ đã muốn tặng hắn cho mình rồi sao?



“Còn Duy Na?” Kha Phượng Viêm hỏi tiếp.



“Ta cũng không rõ lắm, dường như là khi còn rất nhỏ!” Gia La Đức viết tiếp.



Nếu vậy, ngay từ nhỏ họ đã định đưa Duy Na tới Trung Nguyên, còn Gia La Đức lại là một ngoại lệ, có thể là họ nghĩ hoàng đế Trung Nguyên chuộng nam sắc cũng không chừng. Nghĩ tới đó, Kha Phượng Viêm nhịn không được, bật cười.