Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 86 : Đưa tiễn mạc tuyệt
Ngày đăng: 18:52 19/04/20
“Phu quân, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện!” Đến sáng, Chúc Liên hầu hạ Kỳ Cảnh thức dậy, nói.
“Hử?” Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên đang bận rộn, hỏi lại.
Chúc Liên mặc long bào lên cho Kỳ Cảnh, nói: “Hôm nay Kha bệ hạ trở về, Liên Nhi muốn tới đưa tiễn…”
Kỳ Cảnh nhìn Chúc Liên, như đang suy nghĩ gì đó.
Chúc Liên nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: “Mạc ca có ân tái sinh Liên Nhi, nếu sau này phu quân và Kha triều phát động chiến tranh… có thể, Liên Nhi sẽ không còn gặp được Mạc ca nữa!”
Chúc Liên đã quyết tâm theo Kỳ Cảnh, như vậy từ đây về sau hắn chính là người Kỳ triều, tất cả những gì về Kha triều đều đã thành quá khứ.
Nghe Chúc Liên nói thế, Kỳ Cảnh thở dài, bảo: “Đi đi!”
Chúc Liên nhào vào lòng Kỳ Cảnh, cọ cọ, “Ưm, sẽ nhanh chóng trở về thôi!”
Ôm Chúc Liên trong lòng, Kỳ Cảnh yêu thương hôn đối phương mấy cái. Sau này, chiến tranh với Kha triều là chuyện khó tránh, khi đó, có lẽ khó xử nhất là Chúc Liên rồi. Tuy nhiên, Chúc Liên có thể chọn hắn… thật làm lòng hắn ấm áp.
Trong dịch trạm.
Chúc Liên đứng trước mặt Mạc Tuyệt, mắt hồng hồng, “Mạc ca… ta… ta không có gạt ca!”
Mạc Tuyệt vỗ vỗ vai hắn, kéo hắn ngồi xuống, “Liên Nhi, nói thật cho ta biết, ngươi thật muốn ở lại đây sao?”
Chúc Liên gật đầu.
“Ngươi chấp nhận Kỳ Cảnh rồi sao?” Câu hỏi của Mạc Tuyệt vô cùng trắng trợn.
Kha Phượng Viêm biết Chúc Liên không muốn rời xa Mạc Tuyệt, vả lại, chuyện hắn để Chúc Liên ở lại Kỳ triều cũng là một chút tư tâm không thể nói ra trong lòng hắn. Nếu không, bằng một hoàng đế Kha triều như hắn, sao có thể dễ dàng dâng nam phi của mình cho người khác?
Với Mạc Tuyệt, Chúc Liên rất đặc biệt, tuy rằng đó còn chưa phải là ‘tình yêu’ nhưng cũng nhất định là mối họa ngầm. Nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng Kha Phượng Viêm sẽ sủng hạnh Chúc Liên, hắn làm vậy không có ý gì ngoài chuyện nhắc nhở Chúc Liên, cho hắn ta biết hắn ta làm nam phi của ai, không để hắn ta xao lãng bổn phận của mình.
Hiện giờ, nhìn Chúc Liên như thế, ít nhiều hắn cũng thấy không đành. Lại nhìn đôi tay đỏ lên vì lạnh của Mạc Tuyệt, hắn lại càng khó chịu.
“Liên Nhi, mau trở về đi, nếu không sẽ không kịp trời tối!” Kha Phượng Viêm như đang dạy hắn một điều cuối cùng, “Hoàng văn quân không giống các phi tử khác, chữ ‘Hoàng’ đó có thể áp chế rất nhiều người, ngươi phải nhớ kỹ điều này!”
Chúc Liên chớp đôi mắt to ngập nước, cái hiểu cái không, gật gật đầu. Không hiểu cũng không sao, trở về suy ngẫm một chút là được rồi.
“Hoàng thượng, Mạc ca, hai người bảo trọng!” Chúc Liên cố nén không rơi lệ.
Trong lòng Mạc Tuyệt cũng chua xót không thôi, “Ngươi cũng vậy đó, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp nhau. Đến thọ thần của hoàng thượng, nhớ bảo Kỳ Cảnh dẫn ngươi đi!”
Nói tới đó, dường như trong mắt Chúc Liên lóe lên hy vọng, tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Mạc Tuyệt ngồi vào xe, vén mành lên vẫy tay với Chúc Liên.
Ngoài trời tuyết rơi, nhuộm lên lớp áo xanh của người đưa tiễn. Chúc Liên cứ đứng đó vẫy tay, cho đến khi xe ngựa chạy khuất hẳn mới thôi.
Bốn bề phủ tuyết trắng, Chúc Liên mặc lục y trông giống như một chiếc lá mới giữa trời đông, mang hy vọng tới cho con người.
Chúc Liên – một người hay khóc giờ lại không rơi một giọt lệ nào. Có nam tử nào nguyện làm bạn với nước mắt như thế? Tất nhiên, Chúc Liên cũng có nỗi khổ riêng của hắn. Hắn nhìn về hướng Mạc Tuyệt đi, nhủ thầm: Mạc ca, ta ái mộ ca… tạm biệt.
Quay đầu lại, đi về phía hoàng cung Kỳ triều, Chúc Liên biết, một cuộc sống mới đang chờ hắn. Và… Kỳ Cảnh cũng đang chờ hắn.