Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 91 : Tới khương hồ

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Chẳng bao lâu, Khương Hồ và Kha triều đã thương thảo xong kế hoạch. Hoa Thi cũng đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của mình.



“Ngươi không theo ta về sao?” Hoa Thi nói với Gia La Đức.



“Ta muốn mang một người trở về!” Dường như Gia La Đức rất muốn có được Mạc Tuyệt, không bắt được tới tay sẽ không bỏ qua.



Hoa Thi cảm thấy Gia La Đức quá tùy hứng, “Ngươi dẫn hắn về bằng cách nào? Hắn là Hoàng quý quân của Kha triều đấy!”



“Cách để hắn tự đi theo ta thì có rất nhiều!” Gia La Đức nói khẽ vào tai Hoa Thi, “Ngươi còn nhớ Di Vong cổ chứ!”



Hoa Thi híp mắt lại, “Đừng nói, người cho hắn dùng…”



Gia La Đức trừng Hoa Thi một cái, “Một người thương hương tiếc ngọc như ta, sao lại hạ cổ cho mỹ nhân chứ? Điều ta cần là ngươi phải tìm cho ra thuốc giải!”



“…Ừm!” Tuy tìm Di Vong cổ không dễ, nhưng với Hoa Thi mà nói cũng không khó.



“Có thứ đó, mỹ nhân nhất định sẽ theo ta trở về!” Dáng vẻ tự tin của Gia La Đức khiến Hoa Thi ảm đạm.



Gia La Đức đã chuẩn bị sẵng sàng, hôm đó, hắn tới tìm Mạc Tuyệt.



Mạc Tuyệt cũng không muốn nhìn thấy hắn lắm, cho nên thái độ với hắn cũng rất lãnh đạm. Thế nhưng, Gia La Đức lại nói ra thứ mà Mạc Tuyệt đã tìm từ rất lâu rồi.



“Hoàng quý quân đã tìm Di Vong cổ lâu như vậy, chắc là cũng biết ở Khương Hồ ta có thứ này nha!” Gia La Đức dựa sát vào người Mạc Tuyệt, nói khẽ vào tai y, “Tiếc là hiện tại ta không mang nó theo bên người, nếu không, ta đã sớm lấy ra đổi lấy nụ cười của mỹ nhân rồi!”



Mạc Tuyệt nhìn Gia La Đức, nghi ngờ, “Ý ngươi là muốn ta theo ngươi về Khương Hồ?”



“Đúng vậy!” Gia La Đức gật đầu, “Sắp tới hai nước chúng ta sẽ liên thủ tấn công Bắc quốc, tới lúc đó ngươi theo ta về Khương Hồ, ngươi thấy sao? Đợi tới khi thu phục được Bắc quốc, ngươi sẽ mang cách giải cổ trở lại Kha triều!”



Dễ như thế à? Mạc Tuyệt không phải đứa trẻ, tất nhiên sẽ biết không tự nhiên có bánh rớt từ trên trời xuống.
Mạc Tuyệt gật đầu, tùy ý để Kha Phượng Viêm hôn mình. Đến lúc trở về, những giả tạo trong mấy năm qua sẽ kết thúc, rốt cuộc có thể trở về giống như trước đây sao? Đã quen sống cuộc giống giả tạo, đã quen dần rồi. Mạc Tuyệt nở nụ cười tự giễu.



“Phải rồi, Gia La Đức cũng sẽ cùng trở về Khương Hồ!” Mạc Tuyệt nói chuyện này cho Kha Phượng Viêm biết.



“Trẫm biết rồi!” Nhắc tới Gia La Đức, Kha Phượng Viêm cũng thấy khó hiểu, “Ngay từ đầu ta đã đoán được người này sẽ không cam tâm làm một nam phi!”



“Quả thật là như thế!”



Kha Phượng Viêm liếm liếm hõm vai Mạc Tuyệt, thì thào, “Hơn nữa tới giờ thân thế của hắn luôn là một bí ẩn, nhưng qua chuyện hắn chịu ủy khuất làm một nam phi nho nhỏ, có thể cho thấy Khương Hồ buộc phải chiếm được Bắc quốc!”



“Chúng ta tuyệt không để cho hắn nuốt hết một hơi được!” Tuy khả năng này rất khó xảy ra, nhưng phòng trước vẫn hơn. Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên nhìn Kha Phượng Viêm, nói: “Ta sẽ lưu ý nhất cử nhất động của Khương Hồ, chúng ta cần có binh lực giải quyết tốt hậu quả!”



“Yên tâm đi! Trẫm đã chuẩn bị kỹ càng cả rồi!” Kha Phượng Viêm hôn lên trán Mạc Tuyệt, “Trẫm sẽ phái mấy ám vệ theo ngươi, nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận một chút mới được!”



“Ừm! Ta biết rồi!” Mạc Tuyệt ôm Kha Phượng Viêm, mấy tháng tới, họ chẳng thể gặp nhau. Bấy giờ, sự chia ly của họ chính là một khảo nghiệm, nhưng nào có ai biết rằng, bên trong còn có biến hóa khó lường.



Loạn thế, khắp nơi khó lửa.



Mỹ nhân đi rồi, nỗi lòng khôn xiết.



Một lần đi, bao giờ trở lại?



Quân hồi tưởng, mong vạn sự bình an.



Tha hương đất khách, không làm quân biệt, chẳng làm quân ly.



Đến ngày đoàn tụ sum vầy, cùng quân soi đuốc, chỉ mong quân giống như ta, cùng nhau trở về nhà.