Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 97 : Nỗi đau nhói tim
Ngày đăng: 18:52 19/04/20
Bảy năm trước.
Kha Phượng Viêm đã dùng Di Vong cổ, trước lúc đi gặp Mạc Tuyệt, hắn đã lấy chủy thủ khắc lên ngực một chữ – Tuyệt. Hắn sợ sau này hắn không thể nhớ lại Mạc Tuyệt, cho nên mới để lại một chữ, xem như nhắc nhở chính mình.
Mỗi một nhát dao, Kha Phượng Viêm thấy đau buốt, nhưng đó chẳng phải là nỗi đau thể xác mà là nỗi đau xuất phát từ linh hồn, cơn đau sâu sắc ấy khiến hắn chẳng thể thốt thành lời.
Chẳng lẽ do phụ hoàng sủng hắn quá mức, cho nên lúc sắp lên ngôi hắn mới phải đối mặt với gian nan như vậy? Không phải, Kha Phượng Viêm cảm thấy hắn chẳng phải là một kẻ nhân từ, nhưng từ lúc yêu Mạc Tuyệt… dường như tất cả đã thay đổi.
Bị một người hấp dẫn, trái tim lạc mất, cho nên, mỗi một việc làm đều nghĩ tới người nọ, những chuyện người nọ không thích, hắn đều không làm. Mỗi một cái nhíu mày, mỗi một nụ cười của người nọ đều ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn, tất cả những thứ thuộc về người nọ…
Một khi động tình, một khi động chân tình, một khi động chân tình duy nhất trong đời, ai cũng sẽ trở nên thật dịu dàng, hòa ái.
Nhưng thân là một đế vương, tình cảm đó không thể có, cũng không cần có. Cho nên, bất kể có đau bao nhiêu, Kha Phượng Viêm cũng phải nhịn!
Trăng đêm nay thật sáng, Kha Phượng Viêm đã khắc xong nét cuối cùng… Tự cổ hồng nhan đa bạc mệnh, Kha Phượng Viêm cũng biết, nếu hắn cứ tiếp tục yêu Mạc Tuyệt như thế, thái hậu sẽ là người đầu tiên không tha cho y, còn có cả các lão thần. Giờ hắn còn chưa có năng lực bảo vệ cho Mạc Tuyệt, thế nên, hắn chỉ có thể chịu cảnh chia lìa.
Kha Phượng Viêm đã thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định phải lên ngôi hoàng đế, sau đó để Mạc Tuyệt bình an và lúc hắn ngồi vững trên thiên hạ cũng là lúc không còn ai dám mang Mạc Tuyệt ra uy hiếp hắn nữa.
Nhìn chữ được khắc nên bằng máu trước ngực mình, Kha Phượng Viêm cười khẽ, giống như, hắn đã giấu Mạc Tuyệt vào lòng, chẳng ai dám xúc phạm tới y nữa.
Tiểu Đông Tử – người đã theo Kha Phượng Viêm từ nhỏ cắn răng bôi thuốc cho Kha Phượng Viêm, trong mắt hắn cũng chứa đầy kiên quyết, “Tiểu Đông Tử sẽ giống như trước đây, gọi người một tiếng thái tử điện hạ!”
Tiểu Đông Tử quỳ xuống, “Sẽ có một ngày Mạc công tử hiểu được nỗi khổ thân bất do kỷ của điện hạ, trước mắt, thiên hạ này không thể không đoạt, vì nếu như không đoạt, vậy đến cả Mạc công tử cũng sẽ liên can. Chỉ khi nào chiếm được ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về điện hạ, Mạc công tử mới có thể bình an cả đời!”
Vì thế, hắn thử sủng các phi tử khác, nhưng sau đó, mỗi lần thấy y, hắn sẽ chột dạ, ngày càng không dám đối mặt với Mạc Tuyệt, dần dà, hai người xa cách rất nhiều.
Kha Phượng Viêm nào biết, lần đầu tiên khi hắn làm trò trước mặt Mạc Tuyệt, ôm phi tử khác bỏ đi, như có một cái dùi đóng vào tim y, mỗi một cú đóng rất chậm nhưng lại rất tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nổi mỗi khi y thở một chút đã cảm thấy đau đớn khôn lường.
Cũng vì thế, người vốn không thích rượu như Mạc Tuyệt dần dần đã tạo thành thói quen uống rượu, dù chẳng phải rượu mạnh gì, nhưng mỗi ngày nếu không say, y sẽ ngủ không được. Thật ra thì uống rượu cũng không tốt, chỉ có thể ngủ mà thôi, những chuyện bận tâm, vẫn sẽ bận tâm như trước.
Hôm sau, lúc nữ phi được Kha Phượng Viêm sủng đó vênh váo, tự đắc xuất hiện trước mặt Mạc Tuyệt, đó là lần đầu tiên y cảm thấy thì ra mình lại hẹp hòi đến thế, trong mắt y, chẳng thể dung được một hạt cát nào. Trước đây, y chẳng để ý tới các phi tử của Kha Phượng Viêm, là bởi vì toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người y, nhưng giờ không giống thế nữa, tâm tư của kha Phượng Viêm không đặt trên bất cứ người nào. Mạc Tuyệt nhớ kỹ tên phi tử đó, y đã biết, có một số chuyện, chẳng còn giống với trước đây.
Nếu như Kha Phượng Viêm đã mất đi trí nhớ, vậy y sẽ tìm hắn trở về.
Nếu Kha Phượng Viêm không yêu y, vậy trước lúc hắn khôi phục trí nhớ, y sẽ khiến hắn phải mê luyến y.
Bất kể là người của hắn mê luyến hay là tim của hắn, bất kể là mê luyến thân thể y, hay tâm hồn y, cũng không quan trọng.
Chỉ cần có mê luyến là tốt rồi. Biết đâu chừng đến một ngày hắn khôi phục lại trí nhớ, khi đó do y đứng ở một nơi cách hắn quá xa, hắn… chẳng thể tìm thấy y.
Cho nên, Mạc Tuyệt phải đứng bên cạnh Kha Phượng Viêm, đợi hắn nhớ lại y.
Sau khi thông suốt mọi chuyện, Mạc Tuyệt bắt đầu thay đổi, bắt đầu hành động. Đầu tiên là tranh thủ vị trí của y trong cung, vị trí chỉ thuộc riêng về y. Về điểm này, Mạc Tuyệt làm rất hoàn hảo, Kha Phượng Viêm vừa đăng cơ không bao lâu, y đã được phong là ngũ phẩm Dung thư, phong hào Mộ. Theo như lời Kha Phượng Viêm nói, mang hàm ý yêu thương sâu sắc, đó là điểm khác biệt của Mạc Tuyệt.
Bấy giờ, Mạc Tuyệt cũng đã học được cách tranh sủng, cách để Kha Phượng Viêm chú ý. Y giấu mặt thật của mình dưới một lớp mặt nạ, y thích nhíu mi cười khẽ, thích híp đôi ngươi tựa vào người Kha Phượng Viêm, thích chu đôi môi đỏ mọng gọi hắn… Tất cả những điều này, không khỏi khiến người ta liên tưởng tới tới hai từ ‘Yêu mị’.
Cùng lúc đó, Mạc Tuyệt cũng đã học được cách nên… diệt trừ những người gây bất lợi cho mình thế nào. Ả nữ phi trước đó vênh váo với y, chẳng bao lâu đã thất sủng, bị đuổi vào lãnh cung.