Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 99 : Tái ngộ hoàng huynh

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Suốt dọc đường, Kha Phượng Viêm không ngừng thúc ngựa, lao thẳng về phía trước. Hắn không có mục đích, giờ trong đầu hắn đều là câu nói cuối cùng của Mạc Tuyệt, muốn dùng bảy năm thời gian để tha thứ cho hắn.



Đó xem như trả thù hắn sao? Hắn đã quên Mạc Tuyệt bảy năm, cho nên Mạc Tuyệt cũng phải rời khỏi hắn bảy năm?



Con ngựa dưới thân đã không bước nổi nữa, chạy suốt một ngày không ăn không uống, e là chỉ có mình Kha Phượng Viêm là còn chưa cảm thấy gì. Cuối cùng, sau một tiếng hí vang, con ngựa đã hoàn thành sứ mệnh của nó, vĩnh viễn không cần chạy tiếp nữa.



Kha Phượng Viêm ngã từ trên ngựa xuống, đụng phải tảng đá trên mặt đất, dây thần kinh đang căng thẳng cũng bắt đầu lên tiếng kháng nghị, hắn… hôn mê bất tỉnh.



Lần ngất đi này, khiến Kha Phượng Viêm bất an. Trong mộng, đều là dáng vẻ đoạn tuyệt của Mạc Tuyệt, hắn kéo tay y lại, nhưng lại không được, vốn chỉ còn một tấc nữa, nhưng Mạc Tuyệt lại nghiêng đầu đi, hắn chỉ bắt được khoảng không.



“…Ưm…” Kha Phượng Viêm nhíu mi, vất vả lắm mới thoát ra khỏi cơn ác mộng. Đập vào mắt hắn, chính là một gian phòng đơn giản.



Phòng lát gạch, trên tường còn treo bức tự họa, tuy có hơi thanh đạm chút, nhưng cũng không khó nhìn ra chủ nhân của gian phòng này là một người đọc sách. Xem ra vận khí của hắn cũng không tệ lắm, sau khi ngất đi đã có người nhặt về.



Ngay khi Kha Phượng Viêm vừa muốn bước xuống giường rót chén nước, cửa phòng bật mở.



Kha Phượng Viêm đã gặp lại người cả đời này hắn không muốn nhìn thấy nữa.



“Ngươi tỉnh rồi à?” Người này có giọng nói rất trầm, dáng vẻ khôi ngô khiến người nhìn phải khiếp sợ.



“Tam… hoàng huynh…” Kha Phượng Viêm mở to hai mắt, đây không phải là tam vương gia Kha Phượng Tập bị hắn giết vào năm hắn mười tám tuổi rồi sao?



“Ngươi gọi ta là gì?” Nam tử kinh ngạc, nhìn hắn, nói: “Ngươi ngất bên đường, Lẫm Nhi phát hiện nên cứu ngươi về!”



Không đúng, đây không phải là Kha Phượng Tập.



Tam vương gia Kha Phượng Tập là một người rất lãnh khốc, thà giết lầm một ngàn cũng quyết không bỏ sót một người. Mà người trước mắt cứu hắn đây, lại có thể nói chuyện bình thường với hắn.



“Ngươi là?”



“Ta là Lãnh Tập!” Nam tử giới thiệu xong, nói tiếp, “Lẫm Nhi nói thân thể ngươi không có gì đáng ngại cả, chỉ là có chút mệt mỏi, lát nữa uống thuốc, dùng cơm là khỏe lại thôi!”
“Lẫm Nhi là vợ của ta, ngươi không được phép động tới hắn!”



Thấy Lãnh Tập căm tức, Kha Phượng Viêm dở khóc dở cười, đành phải giải thích, “Yên tâm, tại hạ tuyệt không có ý khinh bạc tôn phu nhân đâu!”



Mặt Lẫm Nhi đỏ bừng, nhéo khuỷu tay Lãnh Tập một cái, “Làm gì vậy!”



Lãnh Tập bị đau, nhưng vẫn không buông tay, “Ta mặc kệ, vợ ta, không thể để người ngoài chạm vào được!”



Mặt Lẫm Nhi lại hồng thêm mấy phần.



Kha Phượng Viêm nhìn hai người họ, vô cùng hâm mộ. Nếu hắn không làm tổn thương Mạc Tuyệt, nói không chừng hai người cũng hạnh phúc như thế. Mọi chuyện, đã không còn như xưa nữa. Hắn thật sự hâm mộ tam hoàng huynh của mình, tuy là đã mất trí, nhưng lại đổi lấy bình an cả đời, không phải phiền não vì ngôi hoàng đế, không cần bận tâm cho thiên hạ chúng sinh. Cái gì cũng không cần, chỉ cần có thể bảo vệ người mình yêu thật tốt là được rồi.



“Là do tại hạ nhất thời đường đột, xin Lãnh huynh thứ lỗi cho!” Kha Phượng Viêm chắp tay nói.



Giờ Lãnh Tập đã cho Kha Phượng Viêm vào sổ đen, liếc hắn một cái, “Ngươi mau uống thuốc đi, hết bệnh rồi lập tức đi ngay!”



Lệnh đuổi khách vang lên, Lẫm Nhi nhìn Kha Phượng Viêm, ra chiều có lỗi, giống như nói đừng để trong lòng.



Đương nhiên Kha Phượng Viêm cũng chẳng hề bận tâm tới, chỉ là hắn có chút không quen. Tam vương gia uy vũ thống soái ba quân năm nào giờ lại biến thành một đố phu, lại còn lộ ra tính nết trẻ con.



Kha Phượng Viêm bưng bát thuốc trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó xoay qua nói với Lẫm Nhi, “Ngũ… ca cũng biết căn nguyên của Khương Hồ và Bắc quốc sao?”



Lẫm Nhi nhíu mày, giống như nhớ tới gì đó, sau đó nhìn hắn, bảo: “Gần đây thì ta không biết, nhưng rất nhiều năm trước, Khương Hồ vương từng dẫn quân chủ Bắc quốc đi khắp nơi du ngoạn, lần đó quân chủ Bắc quốc Ngũ Tử Vân ngã bệnh, vô tình gặp được ta, ta đã chữa trị cho hắn!”



Tu Đa và Ngũ Tử Vân?



Kha Phượng Viêm lâm vào trầm tự.



Lãnh Tập thừa cơ hội thơm Lẫm Nhi một cái, lại còn không ngừng cọ cằm mình lên hai má Lẫm Nhi, khiến Lẫm Nhi dở khóc dở cười.