Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 10 :

Ngày đăng: 21:58 19/04/20


Chúng tôi thay đồ xong xuôi cũng là lúc chuông reo vào lớp kêu inh ỏi phía ngoài. Cô giáo trẻ kéo lại mép áo thể dục cho tôi, béo quá mà, đồng phục chật ních một tay tôi lôi xuông không nổi nên đành phải nhờ giúp sức của người khác.



“Ok rồi! Em về lớp đi!” Cô giáo trẻ búng tay thỏa mãn như thể vừa hoàn thành một công việc to lớn, sau đó đưa tay lau mồ hôi đã chảy đầy trên trán vui vẻ nói với tôi.



Đùa gì vậy?



Trong này có điều hòa đó!!



Đừng như kiểu giúp tôi mặc đồ là vất vả lắm thế chứ...



“Chắc giáo viên chủ nhiệm của em cũng sắp lên lớp rồi đấy!” Cô ấy tiếp tục, đáy mắt nhìn tôi vô cùng thật lòng, không có lấy một tia ghét bỏ “Có chuyện gì ẩn khuất thì cứ thưa thầy, nhất định thầy cô sẽ giúp em giải quyết!”



“Sao cô biết tiết sau là của thầy chủ nhiệm lớp em?” Tôi cười cười, tiện miệng hỏi. Trong đầu đang cố gắng vận hành toàn bộ nơ ron thần kinh của mình để nhớ xem trong truyện có nhắc đến em nữ phụ nào là giáo viên không..



Có không nhỉ?



Tai hại thật, đọc lướt lướt lướt nên bây giờ mới khổ thế này đấy!



Nhưng theo tôi suy đoán thì chắc không có đâu, vì em tác giả này nâng chính dìm phụ lắm. Nữ phụ trong truyện không ngây ngốc như Tịnh Nhi này thì cũng là xấu xa, độc ác, gian manh.. Đủ loại! Lấy đâu ra kiểu nữ phụ vừa nhiệt thành lại vừa tốt bụng như cô giáo trẻ này chứ.



Người này chắc mới ra trường nên lòng yêu nghề và nhiệt huyết vẫn còn dâng cao và hừng hực khí thế lắm. Nhất định thầy cô sẽ giải quyết giúp em? Cũng đúng, nhưng phải xem đó là thầy nào cô nào đã.



Tôi dám chắc chắn 100% rằng ông chủ nhiệm mắt ti hí lười biếng uể oải kia sẽ không bao giờ giúp tôi cái gì hết!



“Lâu không đi học nên quên hả?” Cô ấy cười tươi tỉnh “Tiết đầu tiên của thứ hai luôn là tiết của giáo viên chủ nhiệm!”



“Dạ..”



“Thôi, cô cũng phải lên lớp đây! Em mau đi đi không muộn!”



“Cô cũng là giáo viên chủ nhiệm ạ?”



“Ừm, cô chủ nhiệm A9!”



Bỏ lại câu cuối, cô giáo trẻ mở cửa phòng thay đồ rồi đi ra ngoài, tiếng giày cao gót lộp cộp xa dần. Tôi hơi thần người, A9 à?



Liệu...



.
Tôi xuống văn phòng khi nãy, tùy tiện ngồi ở bàn uống nước chờ đợi. Vì là đang trong giờ học nên chẳng thấy thầy cô nào ở đây cả thế nên đành tự mình tiếp mình thôi!



“Này!” Ngọc Nhi à? Đang giờ học đấy, sao con bé ra ngoài được??



Ừm hừm.. thầy giáo thảm như vậy chắc là chẳng còn tâm trí nào mà dạy dỗ học sinh đâu. Thế nhưng em gái này ra ngoài gặp riêng tôi làm gì? Lẽ nào cũng bị phạt do chủ mưu??



Dễ thế lắm!!



“Chuyện gì vậy?” Tốt nhất là nên trung lập, dù sao đối đầu với nữ chính cũng không phải chuyện hay ho!



“Sao chị dám làm thế hả?” Ngọc Nhi bực bội chất vấn “Đã thỏa thuận rồi giờ muốn phá sao??”



“Thỏa thuận??” Tôi tựa người vào ghế, cảm giác được ghế đang lung lay và tiếng kêu răng rắc kì quái “Ngã cầu thang xong nhiều chuyện không nhớ được!”



“Chị..” Cô nàng nghiến răng, bặm môi lườm tôi. Cái này qua mắt người ngoài xem, thế nào cũng nhìn thành tôi đang bắt nạt em gái xinh đẹp ấy! “Hừ, chị được lắm! Hôm qua xỉa xói tôi trước mặt Đạt và Kiên, hôm nay lại dám phá thỏa thuận với lớp!! Chán sống rồi phải không??”



“Sống vui vẻ thế tại sao phải chán??” Tôi vẽ ra khuôn mặt cười ngây ngô giả tạo, hỏi câu ngốc thế không biết!



“Làm trò giải trí của bọn này thì mới được ở lại lớp!” Ngọc Nhi nhếch mép, nụ cười khinh thường đẹp mắt cực kì “Bây giờ chị đã không chịu được thì chuẩn bị cuốn gói đi!!”



Thì ra là vậy!!



Bảo sao tập thể lớp ưu tú thanh nhã như vậy tự dưng xuất hiện một kẻ như Tịnh Nhi đây! Ra là để làm trò chơi cho chúng nó, để chúng nó tùy tiện sỉ nhục!!



Tôi nhớ trong truyện có chi tiết, trường này coi trọng bề ngoài, lớp chọn thì có tiền cũng không thể xin được vào, chỉ có những ai vừa đẹp vừa giỏi lại có gia thế mới được học. Và nam chính Đạt kia trước đây chính là học trong lớp chọn này!



Hẳn là Tịnh Nhi biết điều đó, sự mơ mộng thiếu nữ mong muốn mình cũng có thể giống người mình yêu nên chấp nhận mọi thứ để được học lớp chọn.



Ai ngờ cái “mọi thứ” ấy nó lại đáng sợ tựa địa ngục thế kia nên cô nàng hãi quá đòi nghỉ học luôn..



Đúng là đồ ngốc mà!



Quá ngốc luôn ấy!!



Tôi vừa tự sỉ vả nguyên chủ vừa uống trà mà không hề để ý rằng, Ngọc Nhi đã đi nhưng vừa lúc lại có người khác tiến vào.



Từng bước chân mạnh mẽ bước dồn dập trên nền đá hoa cương xanh biếc..