Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 103 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Có vẻ tôi đã lo lắng quá xa xôi, vì từ hôm đó đến nay tuyệt nhiên chẳng xảy ra chuyện gì đáng ngờ cả.



À, tất nhiên trừ việc Trình Phương đã trở lại trường học và ngồi yên vị ở chỗ cũ. Cô nàng sau vụ này đã thay đổi rất nhiều, trầm tĩnh hơn hẳn. Mọi người trong lớp không có nhiều thiện cảm với Trình Phương nên thường xuyên nhìn cô ta rồi chỉ chỏ, thậm chí vài người ác ý còn dương dương tự đắc công khai lấy cô ta ra làm trò đùa. Sỉ nhục cô nàng thì cũng được đi, đây còn lôi cả gia đình cô nàng ra mà rủa xả. Cái gì mà con sâu hại nước hại dân, ăn tiền thuế của dân có thấy vui không??..



Thật ra tuổi trẻ nên nổi loạn một chút mới tốt, nhưng thế này có vẻ hơi quá rồi! Cơ mà người bị bắt nạt không lên tiếng, kẻ như tôi lấy tư cách gì mà đứng ra? Bao đồng quá mắc công người ta lại nói mình giả tạo!



Hơn nữa cũng gần đến ngày cưới của chị Vân và Tuấn Anh, rồi thêm công việc ở hai nhà hàng cứ chồng đống lên nhau. Tôi bận đến mức chân không chạm đất, nhiều khi còn phải đem cả sổ sách tài liệu đến trường để xử lý.



Thật ra cái này để đến tối cũng không vấn đề gì, nhưng trong lòng lúc nào cũng có con sâu ngọ ngoậy kêu gào không muốn, vì đó là thời gian rảnh rỗi hiếm hoi của tôi và Trung Kiên.



Còn hai ngày nữa là hội trường, việc chuẩn bị cũng sắp sửa hoàn thiện. Hôm nay mấy cô nàng lớp tôi còn rủ nhau trốn biệt đi đâu đó để tiếp tục tập múa, bùng tiết không nể mặt ai luôn!



“Hạ Vũ cũng bùng?” Tôi nhướn mày sau đó vui vẻ ngồi ra, trước đây ngồi ba người, tôi lại còn ở giữa nên suốt ngày bị anh em nhà họ Hạ chèn ép. Nay được rộng rãi như vậy ai mà không vui thích chứ? “Cậu ta đi múa phụ họa à??”



“Không, anh ta được người ta thuê đi phối đồ!” Hạ Lam đưa tay lén lút vơ toàn bộ sách vở vào cặp “Tôi cũng chuẩn bị bùng đây!”



“Hả??” Này, rộng thế này là vừa đủ rồi, tôi không ham rộng thêm đâu!! Đừng đi!!!



“Chúng tôi phải về nhà bà ngoại!” Cô nàng ôm cặp đứng dậy, lớp tuy đông nhưng vì vướng phải phong trào bùng tiết nên chỉ còn lèo tèo vài mống “Tạm biệt, ngày kia trở lại tôi sẽ mua quà cho cậu!”



“Này, Hạ Lammmmmm...”



Tiếng gọi tê tâm liệt phế, đau lòng đến chết ấy của tôi tuyệt nhiên không được ai đáp trả. Nữ hiệp ra đi đầu không ngoảnh lại.. Tuyệt tình dứt khoát vô cùng!



.



.



.



Trở về nhà đã là chuyện của vài giờ sau..



Trung Kiên sau khi lái xe đi một vòng với tôi thì thả tôi ở cổng, nghe nói công ty anh ta có việc gấp, vẫn còn phải tăng ca.



“Ngày mai sẽ đền bù thỏa đáng cho em!” Anh ta giúp tôi tháo dây an toàn nháy mắt gian manh “Đợi anh nha cục cưng!”



“Không biết xấu hổ!” Tôi hất bàn tay xấu xa đang xoa xoa mặt mình ra “Mai em bận rồi!”



“Không cho phép bận!” Trung Kiên sama đột nhiên trở mặt, không hiểu học kiểu bá đạo trẻ con này ở đâu, cương nghị cự tuyệt lời nói của tôi “Trưa mai anh sẽ tới đón em, chúng ta cùng nhau ăn trưa!”


“Ồ, trường em có hội à?” Trung Kiên hô lên một tiếng, tôi có thể tưởng tượng rõ nét khuôn mặt ngạc nhiên của anh ta “Anh thấy có rạp này, cả băng rôn biển hiệu.. Ngày gì vậy?”



“À, kết nghĩa với trường nữ sinh..” Vậy là đến cửa rồi hả? Thôi được rồi, tốt nhất nên đi nhanh thôi! Nghĩ là làm, tôi lao ra chặn thang máy, nhân lúc không có ai bấm điên cuồng để nó chạy tới tầng áp mái “Ngày mai đó anh, anh đi xem không?”



“Em diễn văn nghệ không?” Anh ta cười hì hì, hỏi bằng giọng mong chờ “Tịnh Nhi mà múa thì quá đẹp!”



“...” Anh..



“Mà thôi, không được!” Trung Kiên đột ngột cao giọng “Cấm em múa hát, nếu thích thì chỉ được múa hát cho anh xem thôi!”



“Anh mới xem phim gì có nam chính bá đạo phải không??” Khóe môi giật giật, tôi cố mãi mới rặn ra được câu hỏi. Ai ngờ đầu dây bên kia vang lên tiếng cười mờ ám vui vẻ.



Thối tha, dám lấy tôi ra làm trò đùa à?



Chưa kể trò đùa này còn thiếu muối hết sức chứ..



“Được rồi, anh lên lớp tìm em!” Trung Kiên cố lắm mới nhịn cười lại được, giả giọng nghiêm túc thị uy “Đợi anh!”



“Không cần lên, để em xuống!” Tôi buông một câu rồi tắt luôn máy, đã đứng ở tầng áp mái rồi, thang máy vèo phát là xong anh cần gì đi lại vất vả?



Loáng thoáng đã nghe tiếng nhạc xập xình ồn ã, tôi lôi túi đồ ăn có xu hướng nguội ngắt bước lên từng bậc cầu thang một. Trên tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại đang sáng, tiện thể mở luôn phần tin nhắn ra xem, một dòng chữ không rõ đầu cuối nhảy ra màn hình chờ: “Tịnh Nhi, mày đang vui lắm chứ gì? Cứ chờ đấy, xem xem mày có cười được mãi không!! Tiểu tam xen vào cuộc sống của người khác còn dám hại mẹ tao bị đuổi khỏi nhà? Tất cả những đau khổ mày gây cho tao tao sẽ trả lại gấp vạn!!”



Nữ.. Nữ chính đại nhân à???



Ôi vãi, cô ta lấy đâu ra số của tôi mà nhắn tin đe dọa vậy?? Bàn tay vàng phủ sóng toàn quốc hay sao hả, tìm số điện thoại mới của tôi nhanh như thế..



Được rồi em gái! Khỏi cần dọa dẫm, mấy hôm trước thấy em lảng vảng cùng Trình Phương là chụy đây hiểu không được phép lơ là rồi. Hừ, sau hôm nay tôi sẽ tìm vệ sĩ! Một vị vệ sĩ tận hết trách nhiệm không giống như tên Đại Việt đen sì kia. Để xem lúc đó nữ chính cùng dàn nữ phụ kia làm cách gì để động nổi vào lông chân của tôi nào!!



Tự đắc mở cửa sân thượng tôi đưa tay nhét điện thoại vào túi. Ai ngờ điện thoại còn chưa nhét xong cả người đã có cảm giác chấn động!!!



Sau gáy bị ai đó cầm gậy đập mạnh một cái, tôi xây xẩm mặt mày loạng choạng muốn ngã, điện thoại cùng túi đồ ăn đang cầm trên tay cũng theo quán tính mà tung bay. Người này ra tay hiểm ác nhưng lực lại không đủ nên không thể làm tôi ngất ngay được, cô ta cũng thấy vậy nên lập tức bồi thêm vài cú, cú trước mạnh hơn cú sau, cuối cùng cũng thành công làm tôi ngã xuống nền bê tông nham nhám.



Trước khi mất hoàn toàn ý thức còn lờ mờ nhìn thấy được điện thoại mới tung bay. Một đường cung hoàn hảo vẽ ra trong không trung sau đó nó sải cảnh ước mơ nhảy thẳng ra khỏi sân thượng!



Rơi rồi!



Hôn đất là cái chắc rồi!



Tội nghiệp mày quá điện thoại mới.. Hưởng dương được có vài ngày...