Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 105 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Tôi đang rơi sao??



Chỉ trong khoảnh khắc nữa tôi thật sự sẽ chết?



Cái chết ấy có hình dáng như thế nào? Đập xuống đất từ độ cao khủng khiếp thế này nhất định toàn thân sẽ dập nát, máu me sẽ từ da thịt trào ra như suốt, chân tay cũng sẽ gẫy rời.. Thật sự xấu xí.. nếu Trung Kiên thấy không biết anh ta có buồn nôn không nhỉ?



Được rồi.. Thì buồn nôn, ít ra lúc tôi chết cũng kéo được Trình Phương chết theo!! Muốn hại tôi à? Thế thì đồng quy vu tận đi!!



Thấy bàn tay mình vẫn còn nắm cổ áo cô ta, tôi hung ác lôi mạnh một cái, lập tức Trình Phương bị đảo chiều xuống dưới. Cô ta vừa sợ hãi vừa tức giận trừng mắt lườm qua tôi. Haha, thế nào? Cảm giác gậy ông đập lưng ông vui chứ hả??



Tiếng gió rất nhanh rít lên bên tai, tấm băng rôn trải dài từ sân thượng xuống tận mặt đất lúc này bị gió thổi tung cứ quẩn quanh quấn lấy tôi. Trong đầu lóe ra một suy tính táo bạo, tôi đưa tay cố sức nắm lấy tấm băng rôn lớn.



Rơi xuống dưới không chết cũng sống thực vật, tôi còn chưa hưởng thụ hết hạnh phúc nhân gian, còn chưa muốn ra đi thanh thản kiểu này đâu! Dù gì cũng không còn hi vọng, dại gì không cố gắng đến cùng??



Lực rơi rất mạnh, tốc độ cũng vô cùng nhanh.. Vết thương cũ chưa lành cộng thêm hàng loạt vết rạch mới khắp lưng và cánh tay vẫn còn đang rỉ máu làm tôi yếu đi khá nhiều. Cố gắng mãi cuối cùng cũng nắm được vào tấm băng rôn lớn, thầm cầu mong thanh thép treo nó phía trên sân thượng đủ chắc chắn để chịu đựng được lực. Tôi bám cả thân người vào tấm băng rôn bằng lụa đỏ chắc chắn, cảm giác cả mười đầu ngón tay vì lực trượt xuống mà gãy gập.



Cắn răng chịu đựng, mãi tới khi tốc độ rơi xuống có dấu hiệu giảm dần tôi mới thở phào ra được. Phía dưới đã lác đác có người nhìn thấy một màn kinh dị này, đang tụ tập đến xem mỗi lúc một đông.



Trình Phương không may mắn như tôi, cũng có thể cô ta đã chán nản đến mức không buồn cố gắng rồi. Cứ như vậy một đường rơi thẳng, “bịch” một tiếng thật lớn, toàn thân đều chìm trong vũng máu!!



Xung quanh vang vọng nhũng tiếng hét thảm thiết, có người chạy loạn, cũng có người đến xem hiện trạng của chúng tôi thế nào. Lúc còn cách mặt đất khoảng gần 1m, trước mắt tôi hoa lên, chân tay cũng không còn cảm giác.. Chỉ thấy mình rơi vào một vòng ôm quen thuộc, Trung Kiên hoảng sợ đến mức không thốt lên lời, cứ như vậy đưa tôi đi thẳng.



.




“Bạn học cũ của anh sao?” Tôi đưa mắt nhìn qua. Bình thường đến lấy “khẩu cung” đều là một chú cảnh sát trung niên nhìn qua có vẻ cố chấp, hôm nay lại thay bằng một bạn nam đẹp đẽ tự dưng nhìn có chút không quen.



Haha, nhưng bạn nam này chương mấy trăm mới xuất hiện thì dù có đẹp như tranh vẽ, như tượng tạc đi chăng nữa cũng chỉ là nhân vật người qua đường mà thôi!



“Ừm.. Chuyện này để anh giải quyết. Dứt điểm luôn!” Tuấn Anh lịch sự đứng dậy, đi ra phía ngoài “Gia Khánh, lâu lắm rồi không gặp..”



“Tuấn Anh??”



Sau đó, hai người bọn họ mất hút sau cánh cửa bệnh viện lớn. Tôi hơi ngẩn người nhìn qua, trong đầu hàng loạt những suy nghĩ phóng như tên.



Chuyện chúng tôi ngã từ sân thượng trường hôm đó có rất nhiều nghi vấn nên ban giám hiệu đã vội vã báo cho cảnh sát. Nhưng Tuấn Anh lại nghĩ, Trình Phương bị thương nặng như vậy, lại không có người thân thì lấy ai cứu chữa cho cô ta? Để cô ta chết đơn giản như vậy thì quá tiện lợi cho cô ta rồi.



Còn nữa, nếu như Trình Phương có chút đặc tính của nữ phụ mà sống lại một cách kì diệu thì cô ta mới có mười mấy, cùng lắm là bị vào trại vài năm, sau đó sẽ thoải mái trở về cuộc sống cũ..



Như vậy còn tốt cho cô ta hơn, Tuấn Anh sao chịu được chứ!



Vậy là anh trai quyết định tìm bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cô nàng, rồi tìm người lập hiện trường giả để biến đó thành một vụ tai nạn. Vì vụ việc xảy ra giữa trưa, Trình Phương còn cẩn thận khóa cửa rất kĩ lưỡng nên không ai rõ nội tình thế nào. Tới lúc biết được thì tôi và cô ta đều đã thương tích đầy mình cả rồi!



Tuấn Anh rất nhanh quay trở lại, anh trai cười đến đắc ý, vui vẻ thông báo đã “lừa gạt” người xong xuôi. Đảm bảo sau hôm nay sẽ không còn bóng dáng bất kì nhân vật mặc quân phục nào tới đây làm phiền chúng tôi nữa.



Anh trai kiếm một chiếc xe lăn, nhẹ nhàng tung chăn bế sốc tôi lên: “Tịnh Nhi, Chúng ta cùng nhau đi xem vài thứ thú vị đi!”