Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 110 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Thuốc mê làm tôi lơ mơ không thể nhận thức rõ ràng. Chỉ cảm thấy thân thể bị kéo lê trên sàn đá lạnh ngắt sau đó là nhấc bổng lên rồi ném bịch ra ngoài cửa sổ nhà vệ sinh.



Mẹ nó chứ, hết cách cho trộm vào rồi hay sao mà lại thiết kế cái cửa thông gió lớn chà bá như thế? Cũng may đây là tầng một đấy, nếu không bị ném kiểu này thế nào tôi cũng ngã chết!



Và bạn Tường Vy nữa, cmn bạn uống doping hay bạn là siu nhân sịp đỏ ẩn mình, cái thứ sức mạnh biến thái đó của bạn là từ đâu mà ra vậy???



Phía dưới cửa sổ là bồn hoa lớn, những cây cỏ dại và cành hoa cọ xát vào da thịt, màu đỏ sẫm quen thuộc lại bắt đầu xuất hiện.



Lạ lùng là chỗ này mặc dù là sân bệnh viện nhưng tuyệt đối không có ai lui tới cả, xung quanh vắng đến mức không thể vắng hơn.



Chẳng đợi tôi nhận thức thêm cái gì, Tường Vy ném phịch cái xe lăn của cô ta xuống dưới. Vì không thể di chuyển nên tôi lĩnh nguyên cả cái xe vào bụng, cảm giác đau đớn không tới, nhưng tê dại cực kì. Đảm bảo sau khi thuốc tê thuốc mê gì gì đó mà cô ta vừa hạ tôi tan đi, sự đau đớn này sẽ xông đến mà cắn xé cho tôi đến chết đi sống lại.



Tiếp đó, một bóng đen to lớn khác đi tới, giọng cười hì hì cùng tiếng nói oang oang quen thuộc. Bóng đen ấy nhấc cái xe lăn ra khỏi bụng tôi để sang một bên rồi tiến gần đến đỡ Tường Vy đang trèo từ cửa thông gió khi nãy ra.



“Chị Vy, giờ đi đâu?” F*ck!! Tôi nhận ra rồi! Má nó, thế mà lại là thằng người-yêu-sắp-cưới của bạn Vy!! Mẹ nó! Mẹ nó!!



Thế mà tôi còn nhận thức nó tốt, đúng là ngu mà! Ví dụ tiêu biểu của việc bị bán còn giúp người ta đếm tiền!!



Hôm nào cũng lết xác đến phòng bệnh đó, cung phụng anh chị ấy từng tí một, ngày ba bốn bữa đau đầu nghĩ thực đơn sao cho vừa ngon vừa bổ dưỡng, còn nào là hoa quả, nào là quần áo mới, nào là mời bác sĩ tâm lý..



Ôi Tịnh Nhi ơi là Tịnh Nhi, đúng là không còn lời nào để nói.. Đ** thể ngờ..



“Nói ít thôi..” Cô ta đứng xuống bên cạnh, dùng chân đá mạnh một cái làm tôi lăn một vòng, đập người vào cạnh tường. Mẹ, ghen tị với sống mũi cao thẳng của chụy mày à cái đồ mũi tẹt dí kia??? “Mặc áo này cho nó, nhấc nó lên xe lăn kia!”



“Vâng..” Tên khốn đó cười đê tiện, bàn tay lớn tiến đến mỹ danh giúp tôi mặc đồ nhưng thật chất đang tiện thể sờ mó. Mặc dù thân thể không có cảm giác nhưng sự thanh tỉnh trong lý trí này làm tôi uất ức không thôi.



Thầm nhổ nước bọt trong lòng, tôi căm hận nghĩ sau này nhất định chặt tay thằng khốn này!



Nhưng ít nhất cũng phải biết mục đích của bọn này là gì đã. Tường Vy làm việc cho ai? Sao tự dưng lại muốn bắt cóc tôi, phá nhà hàng của tôi?
“Tự dưng mưa là thế nào??”



“Mưa bóng mây thôi, chạy mau lên!”



“...”



Một khu nhà hoang lớn, bốn phía bên cạnh đầy những rác rưởi bẩn thỉu, gạch đá sắp xếp lởm chởm xung quanh, lại thêm cỏ dại mọc đầy và phông nền mưa lớn càng làm chỗ này trở nên u ám như phim ma dài tập.



Tôi thật sự muốn len lén thở dài, thương thay cho số phận của mình mà tuyệt không thể làm nổi. Vậy là đành bất lực cắn răng ngồi im nhìn mình bị đưa đến một căn phòng rồi tàn phía cuối hành lang.



Hỏi thật nhé, sao đất nước mình đang phát triển, đất thì chật, người thì đông.. mà lại có lắm khu dân cư chưa quy hoạch thế? Lắm khu nhà xưởng bỏ hoang thế?? Đi đâu cũng có thể bắt gặp một cái rồi lấy làm cứ điểm là sao???



“Thành phố thiếu gì chỗ nhốt người, sao cứ phải đến mấy chỗ dột nát lại xa xôi thế này làm gì chứ?” Ồ, cuối cùng cũng có một đồng chí cùng quan điểm với mị rồi!



“Xa xôi thì cảnh sát mới lâu tới được, nhỡ có chuyện gì anh em mình chạy cũng dễ hơn chứ sao?” Người còn lại khinh thường đáp lời, không quên cầm một xô nước tạt thẳng vào người tôi.



Cảm giác lành lạnh do bất ngờ và quần áo bị ướt thấm vào từng thớ thịt, tôi hoang mang thử lắc lắc đầu để nước trên mặt chảy bớt đi đỡ che khuất tầm nhìn. Ai ngờ thế mà nước lạnh lại có tác dụng, cổ khó khăn quay qua quay lại, nước đọng trên mi mắt cũng rớt xuống không ít.



“Tỉnh rồi?”



“Vâng thưa cô!”



“Được, các cậu ra ngoài kia đi!!”



Trước mắt đột ngột rõ ràng, mấy thân hình đẹp như siêu mẫu lần lượt xếp hàng trước mặt tôi. Ba người bọn họ ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt đắc thắng và căm hận ít nhiều. Ha ha, đoán vậy mà đúng quá nha, nữ chính xuất hiện rồi, và vui chưa, phía sau còn có hai nữ phụ đầu sỏ trợ lực!



Ngọc Nhi, Quỳnh Chi và Tường Vy.. ba thiên thần tuyệt mỹ đối lập hoàn toàn với khung cảnh đổ nát. Đầu tư hiệu ứng thị giác quả nhiên không tệ!!