Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 116 : Phiên Ngoại Thứ I - Năm năm sau

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Sáu giờ ba mươi phút sáng - ngoại ô thành Đông.



Căn nhà nhỏ được bày trí tinh xảo, từ những đồ vật nhỏ nhất cho tới lớn nhất. Khung cảnh hoa lệ ngọt ngào hòa lẫn cùng không khí trong lành buổi sớm biến nó trở thành khu vực nghỉ dưỡng tốt nhất.



Căn phòng xa hoa trên tầng hai, từ ban công có điểm nhìn rất tốt, vừa thấy được cảnh biển lại vừa nhìn được về hướng núi. Quả nhiên không hổ danh khu resort có giá đắt đỏ nhất, cái gì cũng đủ chất lượng năm sao!



Đáng tiếc, hai người lớn trong phòng chẳng ai có tâm trí thưởng thức cái gọi là “chất lượng năm sao” ấy cả. Có lẽ do bọn họ chuyển đến khu này đã lâu, cũng có thể do hai người họ quá mệt mỏi vì những luật động nguyên thủy nhất đêm qua.



Tịnh Nhi nằm trên chiếc giường lớn đột ngột bật dậy, chiếc chăn mỏng vốn che ngang ngực nay bị thõng xuống, để một phần cảnh xuân hiển lộ ra không khí. Chẳng buồn để ý đến việc bánh bao hấp của mình đang nguội dần, cô lập tức tung chăn chạy thẳng.



Thấy bên cạnh có động, người nằm đó lập tức tỉnh. Anh chàng ấy đẹp trai tiêu sái ngời ngời, qua mấy năm, vẻ thanh nhã đã biến mất, thay vào đó là sự nam tính và chín chắn. Nét trầm ổn của một người đàn ông đã qua ba mươi cực kì quyến rũ.



Màu da cổ đồng cùng vài múi cơ ngực cũng theo cái tung chăn của cô gái kia mà lộ ra ngoài. Trung Kiên nhíu mày dụi mắt nhìn qua, thấy Tịnh Nhi chẳng hề để ý bản thân đang trần như nhộng mà ra sức chạy thì ngạc nhiên đứng dậy.



Phía dưới chỉ có mỗi chiếc quần tam giác nhỏ nhưng anh cũng chẳng buồn để tâm, xem đi, bảo bối nhà mình cũng có mỗi chiếc quần chữ T tình thú mà thôi ~ Hihi, đây không phải khiêu khích mình thì là gì? Thôi đi,khỏi mặc đồ,biết đâu tí nữa lại mất công cởi bỏ!



“Tịnh Nhi, em sao vậy??” Trung Kiên giữ suy nghĩ bỉ ổi đó trong đầu, ngọt giọng mà hỏi. Hơ, mình mới ngủ dậy còn chưa đánh răng mà, mùi bạc hà ở đâu ra vậy ta??



Lẽ nào mình lại có hương thơm tự nhiên quyến rũ đến vậy? Bảo sao Tịnh Nhi mê đắm mình mãi không thôi..



“Đi tè cũng đâu cần gấp thế? Cẩn thận không ngã!”



“Ư.. Ọeeeeee.. Trung Kiên.. Ọeeee... “ Tịnh Nhi định phản bác cái gì đó nhưng chưa kịp nói đã bị một cơn buồn nôn khỏa lấp. Vậy là cô cúi mình giao lưu với bồn cầu, bỏ mặc Trung Kiên đứng phía ngoài sắc mặt nửa xanh nửa hồng với đủ loại suy đoán.



“Tịnh Nhi? Tịnh Nhi??” Trung Kiên đập cửa phía ngoài, tự dưng nôn ói dữ dội vậy là ý gì?? Lẽ nào? Lẽ nào?? “Tịnh Nhi, em chậm sao???”



Chậm.. Chậm cái cục!!!



Người nào đó vừa chửi thầm trong lòng vừa ra sức nôn ọe. Lẽ nào lại là thật? Lần nào chúng tôi cũng dùng đồ bảo hộ đó, còn chưa kết hôn đã muốn bụng bầu? Không, tôi còn không muốn đâu!!



.



.



.



“Ừm, triệu chứng nôn nghén có vẻ nghiêm trọng..” Hòa An chỉ chỏ mấy hình ảnh nho nhỏ trên màn hình máy siêu âm, khẽ khàng giảng giải cho cái tên-nào-đó về sự hình thành của thai nhi “Mới được có gần 4 tuần đã thấy thế này rồi thì trong hai-ba tháng tới sẽ vất vả lắm..”
“Có chuyện gì?”



“Chẳng có gì..” Ngọc Nhi cười khẩy, ánh mắt vàng vọt vô hồn “..Chỉ muốn đến từ biệt chị mà thôi..”



“Từ biệt tôi?” Là ý gì?



“Và báo cho chị một tin mừng..” Vẻ vô hồn khi nãy biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cái nhìn đầy ác ý “Quỳnh Chi sắp trở về rồi, liệu mà đối phó với cô ta đi!”



“Này..”



“Vĩnh biệt Tịnh Nhi!” Giữa chúng ta đã xảy ra thật nhiều chuyện, nhưng cuối cùng thì chị đã thắng rồi! Thắng tuyệt đối luôn!



Rõ ràng ban đầu mọi chuyện đều nghiêng về phía tôi, ấy vậy mà cuối cùng kết quả lại thế nào? Tất cả cán cân đều lệch về bên chị!



Tôi đã mất, mất mọi thứ.. Người thân duy nhất bị người ta đánh chết, chính bản thân mình cũng bệnh sắp chết, mỗi ngày đều chịu đựng sự hành hạ của những cơn đau đớn kéo dài. Thuốc hạn chế tác dụng của bệnh cũng sắp không còn tác dụng với tôi nữa.. Đến khi đó thứ cuối cùng chờ tôi cũng sẽ là cái chết, một cái chết thảm thiết và xấu xí..



Những tưởng tìm kiếm ra được tình yêu đích thực của mình là Đại Việt.. ngờ đâu chính mình lại hại anh ta thảm theo. Đại Việt tẩy trắng băng đảng, đang trong quá trình quá độ, ngờ đâu lại bị chính phủ sờ-gáy. Chuyện này chắc chắn có bàn tay của Tuấn Anh và nhà họ Hạ dính vào!



Anh ta muốn diệt cô, muốn trả thù cho Tịnh Nhi, cô em gái thân yêu của mình.. Chính vì thế mà không từ thủ đoạn, đẩy Đại Việt đến mức hai bàn tay trắng phải lưu lạc ra nước ngoài..



Vậy là hết, tiền không, tình không, sinh mạng cũng như ngọn nến lung lay sắp tàn..



Cuộc đời à..



Ai mà ngờ được đó đã từng là nữ chính trong một câu chuyện cẩu huyết, bàn tay vàng bao phủ khắp nơi??



Tịnh Nhi ngẩn người nhìn Ngọc Nhi đi khuất, còn chưa kịp nghĩ gì đã bị một bàn tay lớn chụp tới. Trung Kiên sáng lạn cười, hạnh phúc thơm nhẹ lên má cô một cái rồi dịu dàng ôm Tịnh Nhi tiến vào phía trong tòa nhà.



Quỳnh Chi trở về sao?



Để làm gì?



Lẽ nào cô ta còn chưa thể quên Trung Kiên??



Không, điều ấy chẳng hề quan trọng, thứ quan trọng bây giờ là cô nên giữ tâm trạng mình cho bình ổn mà dưỡng thai kìa!