Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 119 : Phiên Ngoại Thứ III - Hạ Lam vs Đăng Khoa (2)

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Chân không thể tự chủ mà di chuyển, thể như vừa nghe thấy chuyện gì động trời động đất.



Không, việc Đăng Khoa có tình cảm kiểu này với Tịnh Nhi cô đã đoán biết trước từ lâu, sao đến bây giờ khi anh ấy thú nhận cô lại thấy ngạc nhiên thế này??



Ra là Hạ Lam cô cũng có lúc hèn nhát đến thế cơ đấy.. Haha, chỉ vì cô yêu thích Đăng Khoa mà mù quáng, mà cố tình che lấp đi không chịu nhận định tình cảm anh ấy dành cho cô ấy.



Đúng là nực cười.



Quá mức!



Hạ Lam chậm rãi đứng trên sân thượng để gió hong khô đôi mắt ướt nhòe của cô. Trong lòng cô gái nhỏ không nhịn được mà tự mình ghen tị, Tịnh Nhi hơn cô ở điểm nào?



Chỉ là cao hơn một ít, xinh hơn một tí, da đẹp hơn một tí, vòng ngực nhỉnh hơn một tí, vòng hai bé hơn một tí, vòng ba.. CMN! Cái gì cũng hơn vậy!! Bảo sao mà cô mãi cũng không lọt được vào mắt xanh của anh! Ra là do bên cạnh có thứ vũ khí nguy hiểm mang tên Tịnh Nhi này đây!!



Hừ hừ, Tịnh Nhi, may cho cậu là cậu có người yêu rồi đấy, nếu không nhất định tôi sẽ trừ khử cậu!! Nhất định!!!



Haizz ~ Đùa vậy thôi, chứ mấy chuyện ném đá giấu tay như vậy Hạ Lam không bao giờ thèm làm. Cô vốn là quân tử, sao phải lén lút vậy chứ!?



Không sao, không thể từ bỏ, nhất định Tịnh Nhi sẽ từ chối anh ấy.. Phải nhân lúc Đăng Khoa đau lòng mà nhảy vào an ủi, rồi anh ấy sẽ bị cô làm cảm động thôi. Đến khi ấy.. Đến khi ấy xem xem anh có nhào vào lòng em không nào!



Vậy là với phương thức tấn công dồn dập, Hạ Lam liên tục vô tình tạo ra những lần đụng mặt với anh ấy. Những thương vụ làm ăn, những cuộc gặp gỡ trên bàn tiệc, những đêm dạ hội.. Gặp gỡ trên trường lại thêm gặp ngoài cuộc sống nhiều như vậy, Đăng Khoa đang ôm trái tim đau đớn vì tình yêu dù muốn hay không cũng phải nhận thức ra cô.



Qua vài lần, cuối cùng anh cũng nhớ được cô là Hạ Lam, là cô con gái nhỏ của Hạ gia!



Hạ Lam bước đầu thành công bước ra khỏi cái bóng bạn thân Tịnh Nhi, cô mừng đến nỗi suýt khóc..



.



.



.



Đăng Khoa đi Trung Đông.



Thông tin động trời này Hạ Lam nhận được khi cô chuẩn bị cùng Hạ Vân đi thử váy cưới. Hai người này sau chuyến đi công-tác chuyện tình cảm đã có tiến triển, hơn nữa còn là tiến triển vượt bậc. Một phát thăng từ bạn bè bình thường lên vợ chồng sắp cưới.



Ôi má, đúng là tốc độ tên lửa!



Cô mới chỉ làm anh ấy nhớ được tên thôi đấy, các người có cần đi nhanh như vậy không trời?!!



Anh ấy trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này còn muốn đi Trung Đông? Cô hiểu, hơn ai hết, Đăng Khoa chính là kẻ biết rõ Trung Đông là nơi nguy hiểm như thế nào. Đang xảy ra chiến loạn, lại là vùng khủng bố tập trung thật đông. Rốt cuộc anh ấy muốn qua đó làm gì? Lẽ nào có vụ làm ăn gì đó thực sự quan trọng đến mức anh ấy phải thân chinh đi??



Trong lòng Hạ Lam thể như có lửa đốt, cô đứng ngồi không yên, nhìn Hạ Vân trong chiếc váy cưới tinh khôi càng làm cô bồi hồi. Ngọn lửa nóng rực cứ như vậy thiêu rụi toàn bộ kiên nhẫn của cô, Hạ Lam không thể ngồi yên được nữa, bỏ mặc ánh mắt ngơ ngác của chị gái, cô lao ra ngoài.



Sắp xếp một chiếc máy bay riêng, Hạ Lam nhanh chóng lần theo dấu vết của Đăng Khoa, theo anh tới Trung Đông xa xôi. Trước khi máy bay cất cánh đến phương trời xa lạ, mẹ cô chỉ kịp gửi đến một tin nhắn: “Giữ gìn sức khỏe, kháng chiến trường kì!”




Anh ấy không nói, cũng không bước tiếp, chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc, lười biếng châm lửa. Mấy tháng gần đây Đăng Khoa bắt đầu hút thuốc, mỗi một lần đều đốt thành tàu điện, khói mù mịt cả căn phòng. Cô đã không ít lần bóng gió nói với anh nên bỏ, nhưng anh luôn như vậy, bỏ ngoài tai tất cả.



Ừ. Nhìn vào đó là đủ hiểu anh với cô thế nào rồi đúng không?



Vậy mà cô gái ngốc nghếch nào đó vẫn cứ cố chấp.



“Đăng Khoa..” Hạ Lam run rẩy gọi nhỏ, cô rất sợ âm thanh của mình sẽ phá vỡ khoảng không gian tĩnh lặng của anh ấy. Nhưng cô lại càng sợ hãi anh ấy chìm đắm trong đó mà không nhìn thấy cô..



“Em cũng nên về đi!” Ai ngờ câu đầu tiên anh nói lại mang hàm ý đuổi khách. Hạ Lam hơi sững sờ, đôi mắt luôn mở to cương nghị của cô đã nhuộm mấy phần hoảng hốt.



Lại thứ cảm giác không nắm rõ trong tay, cô ghét cảm giác này cực kì!



“Hạ Lam, đã năm năm rồi, em theo anh mãi như vậy không mệt mỏi sao?”



“Không mệt!” Cô lắc đầu kiên định, người mạnh mẽ như cô một khi đã xác định mục tiêu sẽ theo đuổi đến khi sức cùng lực kiệt.



Haha, biện hộ!



Đúng là Hạ Lam biện hộ, nhưng đôi khi lụy tình cũng đâu có sai?



“Nhưng anh thì khác..” Anh ta nhếch môi “Anh thấy mệt lắm rồi!”



“...”



“Tình cảm của em làm anh cảm thấy áp lực!” Đăng Khoa đứng yên, đôi mắt đen sâu thẳm cũng không chớp động. Thứ bóng tối nhu hòa mà lạnh lẽo bao phủ trên bờ vai rộng của anh ta. Hạ Lam cắn môi, đôi môi nhỏ đã nhạt màu vì lạnh “Mỗi ngày đều thấy em, mỗi ngày đều bị em quản thúc.. Nói thật, nếu không vì tự trọng của em anh đã sớm đuổi em về!”



“...”



“Tới hôm nay anh sẽ nói rõ ràng, hi vọng sau này em không đi theo anh nữa!”



“Anh..”



“Anh không có cảm giác với em! Bây giờ không! Sau này vĩnh viễn cũng không!!”



Sau đó, người ấy quay lưng đi thẳng, cánh cửa sắt vô tri mạnh mẽ khép lại trước tầm mắt của cô gái chỉ quá đôi mươi.



Hạ Lam mỉm cười, tại sao ư, chính cô cũng không biết!



Khoảng thời gian thanh xuân vô nghĩa qua đi không thể lấy lại.



A, cố gắng hết sức vẫn cứ là nữ phụ trong chuyện tình của người khác. Cô.. Sau này nên thế nào?



*Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu a~~