Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 34 :

Ngày đăng: 21:58 19/04/20


Chúng tôi đồng loạt quay lại phía sau, một cô nhân viên xinh đẹp tất tả chạy đến, tiếp đó là nhà thiết kế tận tâm của chúng ta và một cái hộp nhỏ.



Chuyện gì đây??



Không phải muốn đòi tiền chứ?



Tuấn Anh ca ca đã nói sẽ thanh toán tất cả mà? Hay anh ta quên béng chuyện này và để mặc chúng tôi tự mình chi trả rồi??



Mẹ ơi, thế thì bách nhục! Thẻ vip đen này có dùng được ở đây không?? Mà dùng được thì cũng không ăn thua,tôi làm gì có mang theo nó!!



Hay là vay của em gái hờ?



Nhìn Ngọc Nhi có vẻ giàu thế kia cơ mà..



“Có chuyện gì?” Ngọc Nhi nhíu mày, cao ngạo hỏi.



“Tiểu thư, cô không thể cứ thế mà đi được!” Nhà thiết kế tiến đến gần tôi mở cái hộp nhỏ ra rồi ngồi sụp xuống “Cô còn chưa thay giày!”



Trong hộp là một đôi giày cao gót cực kì tinh xảo cùng tông với bộ váy dạ hội và trang sức trên người tôi. Những viên đá xanh ngọc tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mê hoặc và lớp viền đăng ten trắng hoa mỹ bao quanh.. vừa tinh tế lại không quá xa hoa.



“Để tôi tự đi được rồi!” Tôi cười cười, rụt chân lại trước khi nhà thiết kế của chúng ta giúp tôi đi giày. Ngọc Nhi đứng nhích ra xa tôi một chút, vẻ thiếu kiên nhẫn cộng thêm vài phần khó chịu hiện rõ trong mắt.



“Đôi giày này là của ông trùm giày X thiết kế, cả thế giới chỉ có một đôi duy nhất..” Ai đó đứng phía sau đột ngột đọc ra tiểu sử của đôi giày xinh đẹp. Mẹ, đúng là ngôn tình có khác, tùy ý vơ cũng được một món đồ duy nhất trên thế giới!



Mà nữa.. Duy nhất thì quý giá, sao mấy ông thiết kế không làm cái gì cũng chỉ sản xuất một cái thôi đi??



“Chúng tôi xin tặng tiểu thư đôi giày này vì tiểu thư là người duy nhất thích hợp với nó!” Người vừa nãy tiếp tục lên tiếng trong khi tôi vẫn mải miết nhìn đôi giày đẹp đẽ được xỏ trên bàn chân trắng ngần của mình “Nhưng mà..”



“Có vấn đề gì nữa sao?”



“Thiếu gia Tuấn Anh nói thanh toán cho tiểu thư Ngọc Nhi và tiểu thư Tịnh Nhi..” người đó ngập ngừng “.. Còn tiểu thư đây.. Cô muốn thanh toán kiểu gì??”



.



.



.



Dây dưa mãi mới thoát ra được khỏi đó.



Lúc biết tôi chính là Tịnh Nhi sau khi giảm béo xong xuôi, ai nấy đều trố mắt ra nhìn tôi như thể sinh vật đến từ hành tinh khác!




“Huh ~” Lại gần đó làm gì? Mà này, em gái à, em nhỏ hơn chị đây cả chục tuổi đấy! Đừng có gọi kiểu ra lệnh thế đi! “Không muốn!”



“Mau qua đây!” Ngọc Nhi gằn giọng, vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ trên mặt. Mẹ nó! Sao lúc cô ta như thế này dàn nam chính nam phụ gì gì đó không xuất hiện mà nhìn đi? Cứ đến lúc cô ta hiền lương thục đức, dịu dàng động lòng người.. là thế nào?



Bàn tay vàng chó má!



“Đừng có nói chuyện với chị bằng giọng đó!” Tôi không cần vênh mặt thêm cũng đủ cao ngạo, vì chiều cao bình thường của Tịnh Nhi này đã hơn Ngọc Nhi, hôm nay còn đặc biệt đi đôi giày cao chót vót thế này, cảm giác như nữ chính chỉ là đứa trẻ vậy!



Một đứa trẻ khó chịu đáng ghét!



“Thì sao?” Cô ta cười khẩy, khinh thường cực độ “Bình thường chị cầu xin tôi nói chuyện với chị còn không được, nay được rồi lại giở giọng chê bai à?”



“Em đã học mấy lớp lễ nghi rồi?” Tôi khoanh tay, có chiều cao vượt trội trợ lực nên áp đảo cực kì “Vậy mà còn không biết cách nói chuyện với chị mình thế nào cho phải phép?”



“Chị nói ai không biết gì?” Nữ chính hừ mũi, hung hăng tiến sát vào tôi, bàn tay nhỏ với những móng tay xinh đẹp được cắt tỉa gọn gàng đính đá tinh xảo khẽ chỉa về phía ngực tôi “Chính chị mới là kẻ không biết gì!”



“...”



“Lần đầu đến dạ tiệc?” Ngọc Nhi thấp giọng nói, móng tay hận như không thể đâm thấu váy dạ hội của tôi, làm hỏng luôn bộ ngực vĩ đại đáng tự hào của tôi “Nhìn quanh nhìn quất.. Ai liếc qua cũng biết là đồ nhà quê!”



F*ck off!



Nhà quê thì sao??



Chị đây sống mấy chục năm vẫn là người nhà quê đấy!



Và.. hình như xuất thân của cô em cũng không hơn gì đám người nhà quê chúng tôi đâu ha?



“...”



“Biết điều thì đứng nguyên ở đây đi! Đừng có đi loạn làm mất mặt nhà họ Vi này!!” Ngọc Nhi cười khẩy, nhưng nụ cười ấy không hiểu sao rất nhanh chuyển thành sự dịu dàng méo mó giả tạo “A.. Anh??”



Chẳng buồn nhìn đến vẻ ngọt ngào vừa nở ra trên khuôn mặt như hoa như ngọc của cô em gái. Tôi quay người lại phía sau, một người đàn ông hờ hững tựa vào cửa, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm ẩn sau cặp kính đen thâm thúy nhìn về phía chúng tôi.



*Muahahaha



~Ai đó đã trở về!!!



Đố các tình yêu biết ai nào??