Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 39 :

Ngày đăng: 21:58 19/04/20


Cảm giác toàn thân đau nhức như thể vừa bị xe tải cán qua vậy..



Đau quá, không biết cú ngã này có làm tôi xuyên lại không nữa? Nếu thế thì tiếc hận lắm, người ta mới vừa gặp lại Trung Kiên, còn chưa ngồi nói chuyện với nhau được câu nào đâu!!



Ớ, tôi vừa nghĩ cái khỉ gió gì kia??



Nỗi niềm tiếc hận của mày chỉ đơn giản thế thôi à?? Đúng là đồ ngốc! Nếu có tiếc, cũng phải là tiếc công sức nai lưng ra đi học cấp ba mấy tháng, rồi công sức giảm béo vất vả, làm đẹp cực khổ... mới đúng!!



“Hi, tỉnh rồi?” Vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt quen thuộc. Trung Kiên vẫn còn hơi nhợt nhạt, cười một cách đẹp trai sáng lóa nhìn xuống chỗ tôi đang nằm.



“Anh..” Tôi bật dậy làm Trung Kiên phải né vội vì không muốn u đầu “Đây là bệnh viện? Sao tôi lại ở bệnh viện?? Á.. ui.. Đau quá...”



Tay phải bông băng trắng lốp luôn!!



Trời ơi, xuyên về thì không nhưng thương binh thì chắc chắn rồi!



Đau quá má ơi...



“Làm em lo lắng lắm hả?” Anh ta cười gian tà, tự đắc ngồi xuống chiếc giường bên cạnh.



Đây có vẻ là phòng VIP của bệnh viện, rất rộng rãi thoáng đãng, cũng không có mùi thuốc sát trùng hay mấy mùi gay mũi đặc trưng của bệnh viện mà rất dễ chịu. Trong phòng kê hai chiếc giường khá lớn trải ga trắng tinh, cửa sổ lớn nhìn ra vườn hoa, rèm cửa xanh dương được quấn gọn qua hai bên nhìn rất mát mắt.



Trên tường treo một chiếc tivi màn hình phẳng loại mới, nhưng vì không ai xem nên không được bật.



Có lẽ tôi ngã cầu thang vô thức lấy tay thuận chống xuống nên có vấn đề rồi. Hơn nữa còn là vấn đề nặng, ngày xưa lúc bé nghịch ngợm tôi đã từng sai tay một lần nhưng không hề thấy đau như bây giờ.



Nhưng sao tôi lại ở đây với Trung Kiên?



Lẽ nào tên cuồng em gái như Tuấn Anh lại chấp nhận để em gái mình ở cùng phòng với một tên đàn ông cầm thú? Cô nam quả nữ trong phòng, Tịnh Nhi này còn không phải kẻ xấu xí ma cũng ngại nhìn như xưa nữa..



Mọi người đâu cả rồi?



Sự việc diễn ra như thế nào? Đã giải quyết kiểu gì??
Tôi gạt khóa màn hình mở máy, màn hình chính cài đặt ảnh nền một cô gái hơi tròn trịa, khuôn mặt tương đối dễ nhìn, những sợi tóc mềm mại lòa xòa trên trán và hai bên má, bàn tay múp míp khẽ đặt bên cạnh mặt.



Tịnh Nhi!



Đúng rồi!



Chính là ảnh của Tịnh Nhi này cách đây một thời gian, khi mà tôi chưa kết thúc công việc giảm béo!!



Sao Trung Kiên lại cài đặt ảnh của Tịnh Nhi này làm hình nền điện thoại? Đáng lẽ người mà anh ta trân trọng và làm như vậy phải là nữ chính mới đúng chứ????



Không!



Sao giờ này tôi vẫn còn thắc mắc những điều vô nghĩa này vậy?



Tôi đã qua tuổi thành niên từ lâu rồi và cũng chẳng ngốc đến mức không nhận ra được cảm tình của người khác dành cho mình...



Trung Kiên từ lúc tôi gặp đến giờ đều là như thế, quan tâm đến Tịnh Nhi này, trêu đùa, hay hỏi thăm, thậm chí mua tặng những món quà đắt tiền mang hàm ý đính ước.. Hay như việc ngày nào anh ta cũng chăm chỉ gọi điện buôn dưa lê với Tịnh Nhi vài tiếng đồng hồ..



Chẳng còn gì là mơ hồ nữa.



Tôi có thể khẳng định chắc chắn là Trung Kiên phản kháng lại ách nô lệ của em tác giả và đi ngược nguyên tác rồi! Anh ta không thèm để tâm nữ chính mà chạy đến với nữ phụ này đây!!



Tự dưng trong lòng hiển lộ một khoảng trống mênh mông..



Tôi.. Chỉ là kẻ thay thế trong thân xác của cô ấy.



Tình cảm này của Trung Kiên, nói là dành cho tôi.. mà cũng không phải thật sự cho tôi..



Trái tim như bị người ta khoét mất một miếng lớn.



Có lẽ, tôi cũng thích anh ta rồi!