Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 50 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Quả nhiên là bữa cơm sóng gió..



Có mấy chục phút thôi và ngốn đến vài chương lận, tốn thời gian đọc quá mức!!



Tôi thở dài cảm thán, sau đó nhận ra toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đặt lên người mình. Đó, nữ chính tỏa kim quang rồi, sáng tựa bóng đèn luôn! Nói một câu lập tức lật ngược được tình thế, vừa nãy còn là nguy cấp đối với mẹ con cô nàng, giờ đã trở thành bài toán khó giải với tôi.



Tiểu tam!



Tiểu tam cơ đấy!!



Lại lợi dụng chửi xéo mẹ Tịnh Nhi xen vào giữa bố hờ và mẹ kế đây mà. Chuyện của người lớn không tự đi mà giải quyết với nhau, cứ lấy đó làm dấu mốc đánh giá đám trẻ chúng tôi là thế nào?



Như kiểu cứ bố mẹ không hẳn hoi thì con nhất định sẽ hỏng, còn bố mẹ tử tế thì con chắc chắn sẽ ngoan vậy.. Đừng có quy chụp!



Hơn nữa, trong chuyện của bố mẹ và mẹ kế, còn chưa biết rõ ai đúng ai sai đâu!



“Thế là thế nào?” Bố hờ dừng đũa, nhăn trán nhìn tôi kiểu vô cùng thiếu kiên nhẫn “Con định là người thứ ba phá hoại hạnh phúc nhà người khác đấy à?? Giống như..”



Sao?



Tự dưng dừng lại là thế nào??



Giống như mẹ của Tịnh Nhi sao hả???



Bao nhiêu năm tình cảm, còn có với nhau những hai đứa con đẹp như tranh thế này.. Vậy mà ông ta dám có ý ám chỉ mẹ Tịnh Nhi là kẻ thứ ba??



Nếu vậy cũng không cần treo cái ảnh mẹ Tịnh Nhi lớn đùng thế kia giữa phòng khách để làm màu đâu!!



Nhất định ông ta ở gần nữ chính và mẹ cô ta lâu nên bị hào quang bàn tay vàng che mắt rồi!!



Nhất định thế!!



Trời ơi!!
“...”



“Chuyện đó thật vui, ha!!”



“Mày nói vậy là ý gì??” Bố hờ xiết chặt nắm tay, cúi mặt gằn giọng. Bực bội sao hả? Ừ, mục đích của tôi đó, ông cũng làm tôi và Tuấn Anh bực bội hơi lâu rồi đấy thôi!! “Chả lẽ tao đẻ ra mày lại không có quyền dạy bảo mày??”



“Theo con thì bố chỉ là người kiến tạo, mẹ mới là người ghi bàn!!” Tôi đứng dậy, kéo ghế muốn đi “Và bây giờ chẳng có ai dạy bảo theo cách hắt hủi ấy nữa đâu, con nghĩ bố nên đổi cách khác!”



“Cách khác? Cách khác cũng vô dụng với đứa xấc láo như mày thôi!” Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, bộ đồ ăn bằng sứ trên bàn bị cái đập tay ấy của bố hờ hất văng lên “Xem đi, Ngọc Nhi có cần những phương thức đó đâu mà vẫn xuất sắc, mày mài giũa cả đời cũng không bằng móng chân em nó đâu!!”



“Bố đừng nói vậy!”



“Mình đừng khen con bé thế, Tịnh Nhi cũng đâu có tệ..” Mẹ kế và Ngọc Nhi đồng thanh xen vào, nhìn qua thì như muốn can ngăn bố hờ không cho ông ta mắng tôi nữa, nhưng thực chất là đang mượn chuyện này nâng sự cao thượng của mình lên.



“Đúng là con của kẻ thông minh thì cực kì thông minh, con của tên ngu ngốc thì vĩnh viễn cũng chỉ là một tên ngu ngốc!!!”



“Đứa ngu ngốc này.. Có một nửa gen di truyền của ông đấy!!”



Dám chửi chúng tôi như vậy??



Đùa dai quá rồi! Chụy đây cũng không phải thánh mẫu đâu mà nhịn nhục mãi được!!



Giỏi giang chứ gì?



Định nghĩa của việc giỏi giang là kiếm được nhiều tiền chứ gì?



Được!



Các người chống mắt lên mà xem đi!!



*Quật khởi tý nào anh em ơi