Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 54 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Trận chiến sinh tử mãi tới khi giáo viên đến mới được xử lý xong xuôi, ai về chỗ người nấy!



Trình Phương và Ngọc Nhi sau vụ đó cũng rút kinh nghiệm, không đến lớp tôi trong giờ ra chơi để bị ném đá nữa mà hẹn nhau ra ngoài gặp gỡ. Bạn Hạ Vũ cũng vô cùng tự giác, thấy Trình Phương đi lập tức nháy mắt trêu ngươi Hạ Lam sau đó cũng nối gót đi theo.



Tiện lợi quá ta!



Bạn Trình Phương chuyển qua đây đúng là hợp lý gớm. Nữ phụ thì theo đuổi được thầy giáo, nữ chính thì câu kéo được nam phụ!! Không khéo cách này còn ngọt hơn trong chính truyện ấy chứ!



“Này, đi ăn trưa không?” Tôi cất hết sách vở vào cặp, uể oải quay sang hỏi Hạ Lam. Học xong buổi sáng sẽ có thời gian nghỉ ngơi và ăn trưa 2 tiếng, sau đó sẽ là giờ học buổi chiều hoặc sinh hoạt CLB.



“Cả ngày chỉ nghĩ đến ăn?” Hạ Lam dí trán tôi, ra vẻ người lớn mà phê bình “Cậu không nhớ thầy giáo nói gì à??”



“Nói gì?” Hạ Lam vừa nhắc đến vấn đề này, lập tức mấy ánh mắt lạnh ngắt từ bốn phía bắn đến. Các bạn nữ sinh thân yêu, tôi thật sự muốn gào lên rằng tôi không có tý tình cảm nào với thầy giáo thần tượng của các bạn cả!!



“Trước khi đi ăn trưa phải đến gặp thầy!” Hạ Lam hùng hổ đứng dậy, không quên lôi kéo vị thương bình tôi đây đi theo “Nào, tôi phải áp giải cậu đến đó, phòng trừ cậu trốn tránh trách nhiệm!”



“Được rồi.. Được rồi.. Tôi đi....”



Phòng giáo viên nằm ở cuối hành lang, chúng tôi vượt qua vài lớp học thì đến. Trong phòng đặt nhiều dãy bàn được ngăn thành từng ô cách biệt. Mỗi một ô đều có ghi tên và đánh số, chia đều cho mỗi thầy cô.



Chỗ ngồi của Đăng Khoa được sắp xếp một cách đầy ưu ái, ngay cạnh cửa sổ, tầm nhìn hướng ra phía vườn hoa đang nở rực đầy hoa Trà mùa đông, cực kì diễm lệ và ấm áp. Trên bàn đặt mấy kệ sách vở và một chiếc laptop đời mới mỏng dính. Gọn gàng, ngăn nắp và đơn giản vô cùng.



Trong phòng đã vắng, ngoài Đăng Khoa ra thì chỉ còn một người khác. Có lẽ anh ta vì chờ tôi đến mà chưa rời đi, vì giáo viên ở đây có khu ăn trưa cùng phòng nghỉ ngơi riêng biệt nên hầu như 2h nghỉ này ở phòng giáo viên chẳng còn ai cả.



“Thầy cùng em ra ngoài ăn trưa nha~” Không thể ngờ! Người-khác còn lại chính là bạn Trình Phương! Này, sao nàng chạy qua đây nhanh gớm vậy? Một giây trước chúng tôi vẫn còn thấy cô nàng ung dung trong lớp cơ mà??



“Không cần! Em đi đi!” Đăng Khoa gõ gõ gì đó, khuôn mặt nghiêm túc chăm chú nhìn màn hình “Tôi phải đợi người!”



“Tịnh Nhi sao?” Trình Phương kéo ghế ngồi lại, cả người gần như dựa sát vào người thầy giáo “Bạn ấy cũng cần ăn trưa chứ! Thầy à, đi về bạn ấy tới là vừa!”



“Em ấy đến rồi!” Đăng Khoa thậm chí không thèm nhìn qua, lạnh nhạt nói. Một câu này làm thái độ của Trình Phương biến đổi nhanh như chớp, từ thất vọng sang giận dữ, từ giận dữ lại chuyển qua ngọt ngào.



“Vậy em đợi thầy được không?” Trình Phương tiếp tục “Chuyện này sẽ xong nhanh chứ?”



“Chào thầy!” Tôi và Hạ Lam đồng thanh. Tất nhiên sau khi chào thầy xong, người thẳng thắn như Hạ Lam sẽ không bao giờ đeo mặt nạ mà diễn với đời, thế nên cô nàng quay mặt khinh thường Trình Phương luôn. Ai go ~ Như vậy là không nên đâu nha~ “Trình Phương cũng ở đây sao? Thật trùng hợp!”



“Trùng hợp??” Hạ Lam cười mỉa mai “Đúng là trùng hợp lắm luôn! Cô ta có giờ khắc nào không bám lấy thầy giáo đâu cơ chứ?”




Để mua vui sao??



“..của mẹ kế!”



“Ồ, bảo sao không giống nhau gì hết!” Anh ta cảm thán một câu, sau đó im lặng đợi tôi tiếp tục. Nói? Muốn tôi nói cái gì? Khai mục đích của anh ra mau!!



“Theo tôi nhớ thì Ngọc Nhi học lớp chọn! Đáng lẽ anh nên qua đó mà làm chủ nhiệm mới đúng!!”



“Ngọc Nhi học ở đâu thì liên quan gì đến tôi?” Anh ta bĩu môi, bày ra vẻ mặt không quan tâm “Lớp chọn không có em, tôi đến đó cũng vô ích!”



“Anh nói cái gì gớm vậy??”



“Tôi nói..” Đăng Khoa nghiêm túc, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng như xoáy vào lòng người “Tịnh Nhi, chỗ nào không có em, tôi không có hứng thú!”



What??



Cái *éo gì vậy trời????



Rốt cuộc là anh ta ăn nhầm cái gì mà tự dưng ám chỉ như vậy với tôi???



Thầy giáo.. anh không cần học Trung Kiên, cứ đi con đường nam phụ chông chênh với nữ chính Ngọc Nhi của anh đi!! Cái mạng của tôi nhỏ lắm, đối phó với một nữ phụ là Quỳnh Chi đã đủ làm tôi khổ muốn chết rồi!



Cánh cửa gỗ cạch một tiếng nhỏ, sau đó là tiếng đồ ăn rơi vãi trên sàn lạch cạch và tiếng bước chân chạy về phía xa dồn dập rồi nhỏ dần. Tôi ngạc nhiên quay phắt lại, chỉ thấy Trình Phương đang dần mất hút cuối hành lang, ngoài cửa là đống đồ ăn trưa đổ nát.



Rồi!



Tôi hiểu rồi!



Trần Đăng Khoa!!!



Anh là đồ chết tiệt!



Dám lợi dụng tôi?????



Chuẩn bị ăn hành đi!!!!!