Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 61 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Thời gian thể như đông cứng trong khoảnh khắc.



Sức nóng trong người bùng nổ không giới hạn. Tôi nín thở, không dám cựa quậy, không dám quay đầu... sợ rằng mình chỉ sơ sảy chút ít thôi thì lập tức sẽ trầm luân không thể thoát.



“Em đã nghĩ điều gì?” Trung Kiên đưa ngón tay, nhỏ nhẹ quấn lấy sợi tóc mai đang xòa ra trên má tôi. Xúc cảm dịu dàng quẩn quanh làm tôi ngứa ngáy khó chịu “Tịnh Nhi đã lớn rồi! Thay đổi rồi!”



“Thay đổi?” Tôi tròn mắt nhìn anh ta, sức nóng giảm đi đáng kể.



Trung Kiên thấy tôi khác biệt??



Thay đổi so với trước kia???



Nếu như anh ta phát hiện ra tôi chỉ là kẻ xuyên qua thân xác Tịnh Nhi này thì anh ta sẽ có phản ứng thế nào??



Sẽ chối bỏ? Sẽ căm hận.. Hay sẽ chấp nhận??



Tôi..



“Phải, mới có 3 năm không gặp, em đã trở thành cô gái hay suy tư rồi!” Trung Kiên nựng nhẹ má tôi. Bàn tay lớn của anh ta nóng rẫy, nóng đến kì quái..



“Anh cũng thay đổi đấy thôi..” Tôi nhắm mắt, tham lam cảm nhận từng cái chạm nhẹ nhàng, ngọt như đường mật.



Trung Kiên, anh ta từ nam phụ điên cuồng vì nữ chính, chuyển sang quan tâm một nữ phụ vô dụng,chẳng có gì đặc biệt như tôi.



Sự thay đổi này mới gọi là kinh thiên động địa này..



“Anh ư?” Trung Kiên dịu dàng “Trước giờ anh vẫn luôn như vậy.. Có vẻ, suy tư nhiều nhưng cũng không suy ra được cái gì có ích!”



“Ý anh là gì?”



“Em nói xem.. Tịnh Nhi, chẳng lẽ mọi điều anh nói trong thời gian qua cũng không làm em hiểu.. “ Trung Kiên dựa sát, tôi cảm giác được cả sự lay chuyển rất nhẹ của chiếc ghế êm ái “.. Tình cảm của anh đối với em?”



Không đợi tôi trả lời, điều gì đến cũng phải đến.



Trung Kiên nâng cằm, thấy tôi không hề phản kháng thì tiếp tục chạm nhẹ. Chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta phóng đại trước mặt, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đủ làm người ta mê đắm.



Anh ta cứ như vậy, tham lam chạm môi qua từng milimet trên mặt tôi, vừa ngứa vừa nóng làm thân thể thèm khát một thứ vô danh nào đó. Tôi vô thức dâng môi đến, Trung Kiên nắm bắt rất nhanh, tiến công chà đạp đôi môi anh đào nhỏ bé.



Mạnh mẽ dùng lưỡi cạy mở cặp môi đỏ diễm lệ, anh ta linh hoạt để nó tiến vào khoang miệng, một đường càn quét, lộng hành khắp nơi.



Trước đây, khi đọc truyện tôi đã từng tưởng tượng ra N kiểu hôn môi lần đầu tiên. Nghĩ rằng có thể nó ngọt ngào như đường mật, cũng có thể nó kinh dị như ăn phải Ốc Sên.. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới nó có thể như thế này.



Nhẹ nhàng, sâu lắng mà lại không kém phần nồng nhiệt..



Hàng nghìn thứ cảm xúc tổng hòa làm não tôi muốn nổ tung! Lý trí loạn xạ nhảy nhót kêu gào muốn nhiều hơn nữa!




“Thần trí không còn tỉnh táo, chỉ toàn... Nghĩ bậy không??”



Đỏ mặt cúi đầu. Gật phát nữa.



“Cái đó.. Đứng dậy rồi??”



Ánh mắt hoảng hốt như thíu lữ mới về nhà chồng bị ép động phòng. Sau đó lại là.. gật!



“Anh còn ngây ngô cái gì??” Tôi quát “Trung Kiên đại gia, không phải bình thường anh thông minh lắm sao hả?? Giờ này tự dưng não đình trệ quá vậy???”



“...”



“Chúng ta bị bỏ thuốc rồi!!!”



“Thuốc?” Trung Kiên mờ mịt, hơi thở đã có chút nặng nề “Ý em nói là.. xuân dược???”



“Phải đó!” Tôi tiếp tục gào lên để thức tỉnh bản thân “Chắc chắn là trong mấy cái bánh ngọt đó!! Anh về phòng đi!! Em phải đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo!!!”



“Tại sao lại cần tỉnh táo??” Anh ta kéo ghế ra, không ngại ngần đứng dậy. Tôi không tự chủ đưa mắt liếc về phía chiếc lều lớn mới được dựng lên ở nơi nào đó trên thân thể Trung Kiên.



Tên mặt dày này có lẽ đã lý giải được nguyên nhân mình cứng nên chẳng cố kị gì nữa, chậm rãi tiến về phía tôi. Ê, đừng nói là thuốc ăn lên đầu anh rồi đấy nhé!!! “Chúng ta.. Không thể sao?”



“Không thể cái gì?” Tôi lùi lại rồi chạy ngay vào nhà tắm “Em mới 15 tuổi! Anh muốn đi tù không hả? Biết điều thì về ngay đi!!!”



“Đừng có dọa anh!” Trung Kiên đứng bên ngoài cửa kính, khe khẽ nói.



Tôi bịt tai lại không muốn nghe giọng nói ngọt như đường mật kia nữa, sợ rằng mình sẽ kích động đến không chịu nổi mà chạy ra. Sau đó, chẳng cần cởi đồ, cứ thế vặn max về phía nước lạnh, để dòng nước như băng đá đó chảy xuyên khắp huyết mạch. Hi vọng nó làm giảm sức mạnh của loại thuốc điên rồ kia.



Mẹ nó!



Sao mà tôi quên được chứ!



Tắm nước lạnh bao nhiêu cũng không thấy đỡ, chỉ thấy thân thể lạnh đến mức càng mong muốn có người bảo bọc, ôm xiết lấy mình..



Tiếng nước chảy rào rào thật mạnh, qua màn nước mong manh ảo não, tôi nghe thấy tiếng Trung Kiên thì thào.. Thật nhỏ...



“Tịnh Nhi, anh yêu em!”



*Hai ông bà trẻ gớm quá, dây dưa 6x chương mới nói ra. Đúng là chả khác gì phim truyền hình dài tập cẩu huyết



Làm thì làm đi, lằng nhằng rắc rối!



À.. Thật sự là do hai bạn đó không chịu làm, không phải do mị không biết viết H nên trốn tránh!! Thật đó!!!!