Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 69 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Tôi nín thở ngồi im trong phòng, đến cả chuyện nguy cấp là đang tè dở cũng phải nhịn lại.



Đó, vậy mới nói, thích buôn chuyện quan trọng qua điện thoại, cần nhìn kĩ xung quanh nếu không muốn bị nghe lén!!!



Không hề nhầm lẫn, giọng nói phía ngoài đích xác là của Ngọc Nhi! Cô ta đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giọng nói bình thường ngọt ngào giờ trở nên cao ngạo, hệt như lúc nói chuyện riêng với tôi vậy.



Bộ mặt thật của nữ chính đang lộ ra với ai thế nhỉ? Tay chân của cô nàng à? Lạ ghê.. Với Trình Phương không phải vẫn luôn giữ mặt mũi cho nhau nên lịch sự lắm hay sao hả? Rốt cuộc là ai ta??



Còn liên quan đến Trung Kiên.. Là Quỳnh Chi sao? Nhưng cô ta đi nước ngoài giải quyết nốt giấy tờ ra trường rồi cơ mà? Với lại bọn họ đều chị chị em em ngọt xớt cơ mà, giờ lại nói kiểu tôi-cô này là sao??



“Cô còn dám trách tôi?” Ngọc Nhi tiếp tục, giọng nói đã có mấy phần vút lên “Phải, là tôi nghĩ ra trò bỏ thuốc đấy thì sao, ai bảo cô cũng nhặng lên đồng ý làm gì?”



“....”



“Cái gì? Tôi tự bỏ? Thế tối hôm đó kẻ nào nhân lúc tôi lén ra ngoài đặt thức ăn liền bỏ vào cả hai chiếc bánh?”



Hai chiếc bánh..



Bỏ thuốc...



Tối hôm đó...



Càng nghe càng thấy cái này quen quen.. Mẹ nó! Đích thực là nguyên tác đây rồi!! Có điều thay vì Ngọc Nhi của chúng ta hạ dược lại có thêm bàn tay của nữ phụ Quỳnh Chi!!!



Cô ta tính làm gì? Định để cô ta cùng Trung Kiên ăn sau đó củi khô lửa cháy, hừng hực giống như chúng tôi đêm hôm đó??



Cô ta và Trung Kiên là bạn thân từ nhỏ, lại thêm hai nhà có giao tình, Trung Kiên lại là đàn ông có trách nhiệm.. có phải hay không anh ta sẽ lại chịu trách nhiệm với Quỳnh Chi nếu chuyện đó xảy ra??



Đúng là vô liêm sỉ!



Mặt dày tính kế chính cả bản thân mình!!



Cô ta yêu đến mức nhũn não luôn rồi!!




Ngọc Nhi nhắc đến mẹ của Tịnh Nhi?? Đầu tiên là mẹ của Tịnh Nhi chết? Điều này có ý gì??? Trong nguyên tác không hề nhắc đến cái chết của mẹ Tịnh Nhi nên tôi không hề biết gì về nó. Từ khi vào truyện đến giờ, ngoài khuôn mặt của bà ấy tôi cũng không biết gì thêm. Mọi người cũng ít khi nhắc đến bà ấy, mà có nhắc cũng chỉ toàn nhắc kiểu chửi xéo..



Mẹ Tịnh Nhi chết thì mẹ con Ngọc Nhi mới có thể chen chân vào nhà này.. Liệu cô ta có liên quan gì đến cái chết của mẹ Tịnh Nhi không?



Điều này.. Lúc đó cô ta mới chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, làm sao có thể!??



Không được!



Tôi không thể tư duy theo lối thường được! Đây là tiểu thuyết!! Nơi này có chuyện gì không thể xảy ra được chứ???



“Sao? Thắc mắc đúng không??” Cô ta cười ha hả, sự độc ác ánh lên trong đáy mắt “Tại sao một người đang hạnh phúc như vậy lại lao ra đường tự tử.. Hahaha ~ Tôi đã tốn rất nhiều công sức đó!”



“Mày..” Không hiểu cảm xúc phẫn hận ở đâu trào đến, tôi nhào lên đưa tay vả hai phát thật mạnh vào hai má hồng phấn của nữ chính. Cô ta ăn đau, ngừng cười căm phẫn liếc qua, vì lực đạo rất mạnh nên mặt lập tức sưng đỏ “Câm mồm con chó!”



“Ồ tức giận sao?” cô ta loạng choạng đứng lui ra phía sau mấy bước, mặt vẫn còn giữ trạng thái hưng phấn vì kích động được tôi “Hay lắm, có giỏi thì đánh nữa đi! Càng đánh, cơ hội về Vi gia của cô càng ít!! Rất nhanh thôi.. cô sẽ biết thế nào là đau khổ!!”



“Tao sẽ báo cảnh sát!” Tôi căm hận lườm qua, không khí trong phòng ngưng trọng, chỉ có tiếng nước vẫn chảy róc rách đầy ưu thương “Mày là kẻ giết người!!!”



“Báo cảnh sát?” Ngọc Nhi xoay người soi gương, sau đó bỏ phấn trong túi xách ra dặm lại. Dù sao giờ cũng là giữa bữa tiệc, nếu bị thấy mấy cái vết kia chắc chắn xấu hổ không có chỗ chôn luôn!



Tôi thừa biết con nhỏ này toan tính cái gì! Đảm bảo sau khi về nhà nó sẽ dùng vết thương đó để lôi kéo sự thương hại của bố hờ!



Đúng là nuôi ong tay áo! Nhà họ Vi sẽ bị diệt trong tay ông ta mất thôi!!!



“Chị nghĩ có ai ngu đến mức tin chị sao?”



“...”



“Muốn đấu với tôi??” Ngọc Nhi cất hộp phấn nhỏ vào túi, vênh mặt quay ra “Đợi 1000 năm nữa đi!!!”



*Đánh nhau zồi anh em ơiiiii