Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 86 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Mẹ kế! Hay chưa kìa!!



Tôi làm gì động đến miếng cơm của bà à mà cứ lần nào gặp tôi bà cũng phải gây chuyện mới chịu được vậy hả??



Đúng là loại phụ nữ đáng ghét!



“Đúng vậy!” Bố hờ khinh thường nhìn lướt qua tôi một lượt rồi quay đi ngay như thể vô tình nhìn thấy một vật kinh tởm. Hừ, không muốn thì đừng có nhìn, nhìn rồi còn bày đặt thế làm gì??



Nghĩ vậy mà sao trong lòng chua xót quá vậy?



Đúng là cảm xúc của Tịnh Nhi vẫn còn tồn tại ít nhiều trong thân thể này.. Nếu không, làm sao tôi lại có những trạng thái này được chứ!?



“Chào hai bác!” Trung Kiên cúi đầu, lịch sự vô cùng. Hừ, muốn thì làm một mình đi, xiết tay tôi chặt thế làm gì chứ?



“Ừm..” Bố hờ gật đầu với Trung Kiên, nhưng cũng không mặn mà nói chuyện hàn huyên, lách qua đám đông, thật nhanh đi khỏi.



Phá game!



“Người nhà.. Sao giận nhau được mãi?” Trung Kiên nhíu mày trách cứ, giọng nói tuy vẫn ôn hòa nhưng lại ẩn giấu vài phần uy nghiêm.



Người nhà?



Đó không phải người nhà của tôi!



Thở dài một tiếng, suy nghĩ ích kỉ đó nhanh chóng bị nhấn chìm: “Em cũng không biết làm thế nào, dù gì thì bố cũng không thích em!”



“Thôi được rồi, tạm thời không cần nghĩ..” Trung Kiên cười, xoa dịu tôi. Sau đó đưa tay ra cho tôi khoác lấy “Sau này anh sẽ giúp em hòa giải!”



“Anh làm như mình là tổ trưởng tổ dân phố không bằng!” Tôi bĩu môi, xong cũng khoác lấy tay anh ta đi tới. Vừa tầm phía bên lễ đường, giọng nói ấm áp của cha xứ đã vang lên yêu cầu mọi người tập trung làm lễ.



Lễ đính hôn của Tuấn Anh và chị Vân.. Bắt đầu rồi!



.



.



.



Tiếng nhạc nhè nhe vang vọng khắp không gian, tôi cùng Trung Kiên và vài nam phụ khác đứng bên phía Tuấn Anh. Anh trai hôm nay đúng là quá soái, bộ comple đúng tiêu chuẩn, chiếc cavat đỏ rực rỡ và mái tóc vuốt ngược đĩnh đạc. Tuấn Anh nghiêm túc đứng cạnh bố hờ nhưng nét mặt vẫn không giấu được sự vui vẻ. Nhất là khi cô dâu của chúng ta bước vào khán phòng, tôi dám cam đoan nếu như chỗ này không phải chỗ đông người, đảm bảo anh trai sẽ nhảy bổ đến chỗ chị Vân ngay!



E hèm, suy nghĩ mất mặt quá..



Cha xứ đọc vài lời giới thiệu quá trình làm việc của buổi lễ hôm nay, lần lượt từng người hai họ lên phát biểu rồi trao nhẫn, trao đồ đính ước... Đúng là đám cưới theo kiểu tây có khác, tôi nhìn mà mờ mịt không hiểu gì hết! Hệt như mình đang ngồi giữa giờ tiếng anh vậy đó!!
Các cụ đã nói: Ở với đứa dở phải niềm nở đón chào.. Mẹ, lần này hẳn là một ông điên, phải làm thế nào????



“Thế là thế nào??” Hắn ta quát lớn, đôi mắt đen sâu thẳm hằn lên những tia máu “THẾ LÀ THẾ NÀO?? TẠI SAO EM LẠI QUÊN TÔI? VÌ THẰNG ĐÓ? VÌ THẰNG ĐÓ ĐÚNG KHÔNG???”



“Anh thôi đi!!”



“TAO SẼ BẮN CHẾT MÀY!!” Nòng súng lạnh băng chĩa về phía Tuấn Anh, tất cả chúng tôi đều lặng im, nín thở chờ đợi.



Phía sau, đội bảo vệ đang thâm nhập, chậm rãi di chuyển đến chỗ mục tiêu. Vì hắn ta có súng, lại trang bị thuốc nổ quanh người nên hơi phức tạp một chút, cần cẩn thận mới có thể xử lý được. Lúc này điều nên làm là kéo dài thời gian chứ không phải gây hấn với hắn!



“Ối!!” Tôi ngã quỵ xuống, kéo theo cả bố hờ đang đứng đó ngã theo và mẹ kế cùng Ngọc Nhi loạng choạng.



Lập tức hắn ta bị phân tâm, xoay người chĩa súng về phía này.



“Em làm sao vậy?” Trung Kiên chắn ngang người tôi, giả giọng lo lắng hỏi han trong khi mắt thì nhìn tôi kiểu cảnh cáo.



“Con kia! Có chuyện gì??”



“Em..” Tôi nức nở, cố rặn mà không ra phát nước mắt nào hết. Đúng là vô dụng! Tịnh Nhi vô dụng!!! “Em bị trẹo chân, đau quá!!”



“Câm mồm!! Ối.. Cái gì đây? Cái gì đây???”



Tất nhiên trong lúc hắn mải mê nhìn xem chuyện náo nhiệt gì đang xảy ra, đội ngũ bảo vê tinh nhuệ đã xâm nhập, dùng nghiệp vụ của mình nhanh chóng tiếp cận đối tượng, kìm giữ hắn ta.



Tên này vô cùng ngoan cố, lại đang trong thời kì khủng hoảng nên khỏe cực kì, xoay người thoát khỏi mấy nhân viên bảo vệ, vung tay nổ súng.



“Hạ gia! Hạ gia ông chết đi!! Chết điiiii!!!!”



ĐOÀNG!!!!!



“CẨN THẬN!!!”



“Ối! Sao lại bắn về phía này??”



“Bố! Bố ơi!!”



Viên đạn di chuyển với tốc độ kinh người, vì bố hờ đang ở cạnh chỗ của bố mẹ chị Vân, lại đang ngã ngồi ở đó nên chỉ biết ngây ra nhìn đường đạn đi lệch hướng bay về phía mình. Nữ chính và mẹ kế đã nhanh chân chạy xa khỏi đó cả ngàn kilomet.. Còn tôi.. Không hiểu lấy sức mạnh ở đâu ra, tôi ngu dại nhoài người đến hất ngã bố hờ xuống đất.



Tất nhiên tôi không thể nhanh bằng đường đạn, chỉ thấy da thịt bỏng rát, sau đó không còn cảm giác gì hết.



Trước khi ngất đi, ngoài gương mặt sợ hãi pha lẫn lo lắng của Trung Kiên xuất hiện, tôi còn nghe tiếng ai đó lẩm bẩm đau đớn, cực kì rõ ràng: “CMN! Đi ăn chùa thôi mà.. Có cần đen đến thế không???”