Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 96 :

Ngày đăng: 22:00 19/04/20


Bằng sức mạnh trí tuệ siêu phàm, tôi đã tháo được chốt cái cửa chết tiệt kia! Mẹ nó! Mở cửa thôi mà, có cần khó khăn như vậy không chứ? Còn cái ông Kiên này nữa, say rượu mà mở khóa cũng tài quá nhỉ? Hay ra vào chỗ này nhiều thành quen tay rồi?



Ngày mai nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới được, giờ này thì nên té nhanh trước khi bạn Chi nhận ra và cho tôi ăn hành để trút giận.



Trung Kiên vẫn còn loạng choạng đứng tựa vào tường thở dốc chưa rời đi nên đám người phía ngoài không dám động tay động chân gì đến tôi nữa. Một đường chạy thẳng, tôi tháo áo khoác ngoài ra dùng sức choàng qua vai anh ta, mục đích che lấp một số thứ không nên nhìn.



Trung Kiên liếc mắt qua tôi một cái, thở dài u uất: “Chúng ta về nhà! Anh muốn ngủ!!”



“Sao tự dưng lại chạy chứ?”



“Cọ cọ phiền muốn chết, người ta thích ngủ cơ!”



“Anh đang cọ em đấy!”



“Cái này tính gì..”



“...”



Chúng tôi đi xuyên qua đám người, gọi một chiếc taxi phóng thẳng về Vi gia, không quan tâm gì tới xung quanh nữa. Nhưng đảm bảo, ngày mai Trung Kiên nhớ ra được anh ta dùng cái bộ dạng này ra đường gặp người, đảm bảo anh ta sẽ có cảm giác muốn đập đầu tự tử!



.



.



.



Cuối cùng cái tết đầu tiên cũng qua, chóng vánh hệt như cách nó đến vậy. Chúng tôi trở về guồng quay bình thường của công việc, của chuyện học hành, sau đó là cùng nhau chuẩn bị đính hôn..



Quỳnh Chi sau vụ đó có vẻ im hơi lặng tiếng, thu liễm hơn hẳn. Thi thoảng khi tôi tới biệt viện nhà họ Nguyễn gặp cô nàng, cô nàng cũng không tỏ vẻ gì lắm. Có thể là do có bà nội nên phải diễn, cũng có thể cô ta muốn từ bỏ vì nhận ra Trung Kiên chẳng có tình cảm quái gì với cô nàng hết..



Hahah ~ Tự mình nói ra mà còn thấy hư cấu!



Nếu đây là thế giới bình thường thì chuyện đó còn có khả năng xảy ra, chứ trong cái thế giới mà tính cách nhân vật được lập trình sẵn như thế này thì khó thay đổi lắm!



Nhưng khó đâu có nghĩa là sẽ không xảy ra, chẳng phải Tuấn Anh cuối cùng cũng thoát khỏi con đường nam phụ làm đá lót đường sao??




Hay rồi!



Cung đường ngã vô cùng mát mắt, Họa Tranh xoay người ngã đúng con đường nhỏ Ngọc Nhi vừa mới bước qua, trước khi mặt chạm xuống sàn đá tay còn kịp với lấy một thứ tài sản vô cùng có giá trị của nữ chính: chân váy!!



Lập tức chiếc quần lót nhỏ đẹp đẽ màu hồng có ren hiển lộ trong không khí, bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía này, bao nhiêu máy ảnh máy quay đều bấm lia lịa!!



LỘ HÀNG RỒI!



NGỌC NHI LỘ HÀNG RỒI!!



HAHA XEM NGÀY MAI CÔ EM DÙNG KHUÔN MẶT NÀO ĐỂ RA ĐƯỜNG NHÌN NGƯỜI KHÁC NHÉ!!!!



.



.



.



Cả buổi học hôm ấy tôi đều cười sung sướng đến mức miệng không khép lại được! Đảm bảo hôm nay chính là ngày thảm nhất trong cuộc đời Ngọc Nhi, nhục nhã như vậy em ấy có chuyển trường không ta? Nếu chuyển đi rồi chắc cuộc sống cấp 3 của tôi sẽ tươi không cần tưới!



“Này, sao cậu biết chuyện đó sẽ xảy ra?” Giờ mới nhớ, tôi quay sang hỏi Hạ Lam sau khi thầy giáo nhắc nhở và giao nốt bài tập về nhà “Chuyện Họa Tranh đó?”



“Tôi còn biết Họa Tranh hôm nay sẽ chuyển tới lớp Ngọc Nhi, ngồi ngay cạnh cô ta nữa cơ!” Hạ Lam cất gọn sách vở, tự đắc liếc qua Hạ Vũ một cái “Anh trai, thích Họa Tranh không em giới thiệu cho!”



“Con nhỏ biến thái đó ai thèm chứ?” Hạ Vũ cất đồ nhanh như bão tố, nghe thấy tên Họa Tranh thì xanh mặt, chạy thẳng “Em đi mà trồng Bách với nó!”



Quái quỷ, Họa Tranh nhìn qua ngoan ngoãn đáng yêu lắm mà? Chả lẽ đúng là diễn sâu thật? Mà nói chuyện kiểu này.. bọn họ có quen nhau sao?



“Sau này cuộc sống của cô ta ở trường sẽ không dễ dàng đâu!” Hạ Lam ha hả cười, sảng khoái cực độ “Thích Bạch Liên Hoa? Chị đây sẽ tìm Bạch Liên Hoa đấu với cưng!”



“Họa Tranh là người của cậu??”



“Tôi nói rồi.. Dám quyến rũ Đăng Khoa, chỉ có THẢM!”