Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 28 : Anh khẳng định năng lực livestrem của em, vậy mà em lại muốn bao nuôi anh 3

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


Lăng Mông nghĩ mãi cùng không thông nên cứ thế mơ mơ hồ hồ ngủ mất tiêu, đến sáng hôm sau thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đan Trúc mang bánh bao và sữa đậu nành đến đứng trước cửa, trông chẳng có vẻ gì là muốn cắt đứt với cậu.



Lăng Mông chưa tỉnh hẳn, cậu đứng ngây người ra một lúc mới nhớ hôm nay là thứ sáu. Đan Trúc có nói khi nào cậu nghỉ sẽ mang bữa sáng qua cho cậu.



– Anh đưa bữa sáng đến thật à. – Lăng Mông ngại ngùng gãi quả đầu bù xù của mình. – Ngại thiệt đó.



– Thì hôm qua em đã gửi tiền cơm cho anh rồi còn gì?



Tiền cơm? Tiền cơm gì cơ? Lăng Mông nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra bao lì xì hai trăm đồng tối qua.



……Tình thương mến thương đến độ quả chanh mất vỏ luôn đó hả? (chỗ này t không hiểu được ý tác giả, pls help me:”()



– Cái đó không phải tiền cơm, cái đó là… – Lăng Mông nghẹn họng.



– Sao?



Lăng Mông ngậm miệng, có thể nói tại mình nhất thời úng não nên lỡ tay gửi sao?



– Chẳng lẽ thực sự là…



– Không phải! – Lăng Mông mau lẹ đè lại cái chân đang chuẩn bị đạp ga để tổ lái của Mang Thần.



Bạn cùng phòng ngửi được mùi thức ăn nên tỉnh lại, vừa đi ra thì nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa.



– Mang Thần? Sao ông lại tới đây?



– Tui tới đưa bữa sáng cho Mông Mông.



– Tại sao Mang Thần lại phải đưa bữa sáng cho Mông Mông nhỉ? – Bạn cùng phòng tỏ vẻ hâm mộ. – Mày thuê dịch vụ shipper Mang Thần hả?
[Đan Trúc]: Đợi anh xem cái đã.



Giữa trưa hôm đó, Đan Trúc đến phòng kí túc xá của Lăng Mông, hai người cùng nhau phục bàn* lại nguyên cả trận đấu.



*phục bàn: xem kĩ lại toàn bộ trận đấu, bàn luận về những chỗ đánh hay đánh dở của bản thân và đối thủ để rút kinh nghiệm.



Có thể nhìn ra được vào đầu trận đấu Lăng Mông đánh rất tùy tiện, hẳn là lúc đó cậu không đem đối thủ để vào mắt. Đến giữa trận mới bắt đầu chơi nghiêm túc, nhưng tiếc là thực lực của đối thủ vô cùng mạnh, Lăng Mông dù xuất toàn lực cũng không thể vãn hồi, dẫn đến cuối cùng phải chuốc lấy thất bại.



Đan Trúc nghiêm túc xem lại hai lần rồi rút ra kết luận:



– Đúng là rất mạnh, có thể ngay cả anh cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.



– Ngay cả anh cũng chưa chắc là đối thủ? Chẳng lẽ là tuyển thủ chuyên nghiệp?



– Nãy cũng khó nói, không phải không có khả năng này, hơn nữa hắn còn chưa dùng hết toàn lực đâu.



– Gì cơ? – Lăng Mông không thể tin nổi.



– Em nhìn cách phân bố điểm khoa học kĩ thuật của hắn đi, mỗi trận mỗi khác. Hơn nữa, hắn không chú trọng việc thăng cấp, có thể thấy được hắn đang dùng clone để thử nghiệm, thử nghiệm những đấu pháp mà hắn không quen.



Lăng Mông im lặng. Nếu đối phương thực sự lợi hại như lời Đan Trúc nói, vậy thì trận đó cậu thua cũng chả có gì lạ.



– Anh muốn đấu với hắn một trận. – Đan Trúc gõ gõ ngón trỏ lên chuột như đang tự hỏi.



– Anh muốn khiêu chiến hắn á? Khiêu chiến kiểu gì?



– Không biết, cứ tìm được người trước cái đã.