Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 39 : Làm streamer phải giả gay bán hủ, bán chè cũng phải giả gay bán hủ 2

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


Lăng Mông mặc đồng phục người hầu sơ mi trắng áo kaki đen (2)trốn dưới quầy hàng lướt di động. Chả biết bộ đồng phục này đám con gái thuê được ở chỗ nào mà áo kaki đen khoác bên ngoài chật quá xá chật, Lăng Mông gầy như vậy mà mặc vào còn thở không ra hơi.



– Bạn ơi, phiền bạn làm cho mình một cây kem vị chanh, cảm ơn.



– Tụi mình còn chưa mở quán… – Lăng Mông nói được một nửa liền cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu chắn chắn phải quen biết chủ nhân của giọng nói này.



Quả nhiên vừa ngẩng đầu là thấy ngay Đan Trúc khoác nguyên cây đồng phục giống mình, khác nhau ở chỗ đối phương còn mặc thêm một chiếc áo khoác dài màu đen (3), càng làm tôn lên dáng người thẳng tắp dong dỏng cao của anh. Lăng Mông nhìn quen phong cách đồ ở nhà cộng dép lào của Đan Trúc rồi, hôm nay tự nhiên lại mặc nguyên cây đồng phục khiến Lăng Mông sâu sắc nhận ra thuộc tính đẹp trai này vốn không có giới hạn, thân là đồng tính như Lăng Mông cảm thấy có xíu xiu ghen tị rồi đó.



– Sao anh lại ở đây?



– Em ở đây cả nửa ngày chẳng lẽ lại không phát hiện gian hàng ngay bên cạnh chính là gian của bọn anh sao? – Đan Trúc chỉ chỉ quả xoài to đùng vô cùng bắt mắt đằng trước gian hàng bên cạnh.



– Ặc……ừ nhỉ, trùng hợp ghê. – Lăng Mông còn lâu mới thừa nhận cậu vừa đến đây đã trốn dưới quầy hàng chơi điện thoại, căn bản là không hề động đậy.



– Nơ. – Đan Trúc chỉ chỉ cậu.



– Gì cơ?



– Thắt lệch rồi kìa.



– Hớ? – Lăng Mông tự lấy tay chỉnh lại, ai ngờ càng chỉnh càng lệch.



Đan Trúc cúi người xuống:



– Anh giúp em.



Lăng Mông buông tay để anh chỉnh lại giúp mình, thuận miệng oán giận:



– Cái áo khoác này chật quá, tui sắp không thở nổi đây này.



Đan Trúc giúp cậu chỉnh lại nơ rồi lại nới lỏng áo khoác giúp cậu:



– Nhưng em mặc nhìn đẹp lắm. – Eo nhìn cực kì thon luôn.



– Thật không đó… – Lăng Mông không muốn tùy tiện tin người.




– Vậy mình nhất định sẽ tới.



– Ừm… – Lăng Mông cố rặn ra một câu. – Vậy mình chờ cậu.



Quay đầu lại, Lăng Mông phát hiện ánh mắt Đan Trúc nhìn cậu có chút cổ quái.



– “Vậy mình chờ cậu”? Kĩ năng tán gái của em không phải nát lắm à?



– Lúc đó tình thế cấp bách, tui có nghĩ ra được là phải nói cái gì đâu.



– Ngày nào em cũng tự xưng baba trong game, thế quái nào mà nhìn thấy con gái lại căng thẳng như vậy?



– Hai cái đó giống nhau sao? Trong game toàn mấy đứa con trai thô thiển.



– Vậy nhóm fan nữ của em thì sao? Em nói chuyện với bọn họ cũng sẽ thẹn thùng hả?



Lăng Mông cảm thấy vấn đề này hết sức vi diệu:



– Tui cũng đâu phải anh, đào đâu ra fan nữ?



– Em đương nhiên là có, chẳng hạn như… cái gì mà fan mẹ não tàn, còn có quản trị viên thứ hai trong phòng live stream của em nữa.



Lăng Mông nhớ lại một chút:



– Ờm…tui coi bọn họ là con trai cả thôi.



Đan Trúc thở dài:



– Xem ra em chỉ có thể là baba gọi suông bằng miệng thôi.



– Ý anh là sao?



– Không có gì.