Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 49 : Anh không giả vờ

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


@Mangosteen: Tối qua @Lemon đột ngột bị viêm ruột thừa cấp tính, em ấy được đưa đến bệnh viện trực thuộc trường đại học của tui để mổ ruột thừa, hiện tại đã không sao rồi. Em ấy nhờ tui báo bình an cho mọi người, xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng.



@FanA: Mông Mông không có việc gì là tốt rồi!



@FanB: Mông Mông đáng thương, mong cậu sớm bình phục!



@FanC: Chăm sóc Mông Mông nhà tui cho tốt nha.



@FanD: Nếu Mông Mông đã không sao thì ông không ngại giải thích nguyên nhân ông xuất hiện ở đó chớ? Hả? Anh zai bán chè xoài? 



@FanE: Ông có biết tui và tó bạn thân cãi nhau chỉ bởi vì tui là đảng quả xoài còn nó là đảng quả táo không? Bây giờ ông lại bảo với tui là xoài hay táo gì đều là người một nhà? 



@FanF: Tui cứ luôn tưởng tượng rằng Mang Thần là một anh béo có giọng nói dễ nghe, không thì vì sao lại không lộ mặt live stream chứ? Bởi vì ông không thành thật, fan thanh khống như tui muốn rút khỏi fanclub. Từ hôm nay trở đi tui chính là fan nhan khống của ông. 



@FanG: Ngộ mặc kệ, ngộ muốn coi Mangosteen với Apple 1v1, không cho ngộ coi là ngộ ăn vạ đó.



……



Lăng Mông nằm trên giường bệnh, vì di động của cậu vẫn để ở kí túc xá nên giờ Lăng Mông đang cầm di động của Đan Trúc lướt weibo. Đa số bình luận đều là quan tâm hỏi han tình hình sức khỏe của cậu, ấy vậy mà Lăng Mông lại chả mấy vui vẻ.



– Sao mọi người ai cũng gọi tui là Mông Mông hết vậy?



– Chắc do lúc đó anh lo lắng quá nên buột miệng gọi em là Mông Mông, bị bọn họ nghe được.



– Tui xây dựng hình tượng Chanh baba ròng rã một năm lận đó! – Lăng Mông vô cùng đau đớn.



– Sau này không thể thoải mái gọi em là bảo bối, anh cũng đâu muốn vậy đâu. – Đan Trúc đang cầm một cái bánh ú ăn ngon lành.



Lăng Mông nhìn chằm chằm anh:



– Anh đang ăn gì đó?



– Bánh ú, nhân thịt.



Lăng Mông câm nín: …….



– Tui….



– Em không được ăn. – Đan Trúc ngắt lời cậu ngay và luôn. – Chưa nói tới việc bác sĩ dặn bây giờ em không được ăn gì hết, mà dù có được ăn đi chăng nữa cũng không thể ăn mấy loại đầy dầu mỡ không tốt cho tiêu hóa thế này.



– Thế bánh ú nhân thịt ở đâu chui ra đó?



– Em live stream bảo muốn ăn bánh ú thịt nên anh ra siêu thị mua, ai mà ngờ em lại vào bệnh viện. – Đan Trúc vừa ăn vừa nói như đúng rồi. – Kí túc xá không có tủ lạnh, giờ anh không ăn thể nào cũng hư.



– Thế anh ăn trước mặt tui làm gì? – Lăng Mông bực mình.



– Bởi vì anh phải ở đây chăm sóc em chứ sao. – Đan Trúc không biết xấu hổ mà nói như đúng rồi.



Lăng Mông cực kì bực mình.



– Cái này là anh miễn cưỡng lắm mới ăn đó, anh thích nhân ngọt hơn cơ.




Lăng Mông cáo trạng bất thành còn bị xuyên tạc ngược lại thành show ân ái, mém tí nữa là giận thành một con cá nóc.



– Tui mệt rồi! Off đây!



[Off nhanh đi, nghỉ sớm một chút! Bồi bổ cơ thể đàng hoàng nhe!]



[Đợi hết bệnh rồi lại live stream tiếp, bọn này chờ cậu đó Mông Mông!]



[Mang Thần đại đại nhất định phải chăm sóc Mông Mông nhà ông thật tốt đó!]



– Yên tâm đi, tối nay tui ngủ lại với Mông Mông.



[Trước khi off cũng không quên rải thêm một nắm thức ăn cho chó!]



– Sao anh không về kí túc xá mà ngủ? – Lăng Mông tắt kênh live stream rồi hỏi. – Hôm qua anh đã trông tui cả đêm rồi, cũng chưa nghỉ ngơi cho tốt nữa.



– Ở đây anh cũng ngủ ngon được mà. – Đan Trúc giúp cậu vuốt vuốt ga giường lại cho thẳng thớm. – Anh không bị lạ giường.



– Giường người nhà bệnh nhân đến chăn cũng không có cơ mà. – Thương thay cho Đan Trúc, ban đêm chỉ có thể đắp áo khoác mà ngủ.



– Anh không lạnh.



– Thôi anh lên đây ngủ đi. – Lăng Mông vỗ vỗ chỗ bên cạnh. – Tui gầy, không chiếm diện tích.



Lăng Mông có gầy hơn nữa thì giường trong bệnh viện cũng là giường đơn. Hai người chen chúc trên một cái giường, giữa họ gần như không có lấy một khe hở khoảng cách.



Dù bị mùi thuốc trong bệnh viện át đi phần nào nhưng Đan Trúc vẫn ngửi được hương chanh vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái trên người Lăng Mông.



– Người em đúng là có mùi giống trái chanh thật đấy.



– Chắc do dầu gội đầu với sữa tắm tui dùng đều là hương chanh.



Đan Trúc tiến sát lại ngửi ngửi.



– Thơm thật.



Lăng Mông cũng bắt chước khụt khịt mũi.



– Anh cũng thơm mà.



– Thật à?



– Thơm mùi bánh ú nhân thịt. – Lăng Mông cố tình trêu.



Đan Trúc cười, kéo cậu ôm vào lòng:



– Đợi em khỏi bệnh rồi anh sẽ mua cho em một đống bánh, cho em ăn đến ngán luôn.



– Đùa kiểu gì thế không biết – Lăng Mông mơ mơ màng màng nghĩ trước khi chìm vào giấc ngủ – Baba có thể ăn cả tấn bánh lận nhá!