Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 51 : Bọn tui cho cậu miêu lương, hai người lại cho bọn tui ăn cẩu lương

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


Lăng Mông kinh hãi quá độ, cậu từ từ lùi về góc giường. Cuối cùng, cậu cuộn người ngồi thu lu trong đó làm như giây tiếp theo Đan Trúc sẽ cưỡng gian cậu đến nơi.



Vì đã lường trước Lăng Mông sẽ có phản ứng như vậy nên Đan Trúc kiên nhẫn dụ cậu:



– Em đừng trốn, ra đây đi.



Lăng Mông khẩn trương nuốt nuốt nước miếng:



– Anh… anh không giả vờ hả?



– Không giả vờ.



– Là thật hả?



– Là thật.



– Vậy…. – Bây giờ tốc độ não bộ Lăng Mông hoạt động chậm hơn bình thường những 50%. – Người anh nói trên weibo là tui hả?



– Đúng vậy.



– Nhưng mà… – Lăng Mông hoang mang chớp chớp mắt. – Tui có biết phát sáng đâu.



– Không phải em không biết phát sáng, mà là em bị mù. Anh biểu đạt lộ liễu như vậy mà em lại cứ tưởng là trò câu view.



– ….. chẳng lẽ không phải sao?



– Anh hỏi em, anh có đưa bữa sáng cho em lúc live stream không?



– Không.



– Anh có chạy bộ cùng em lúc live stream không?



– Không.



– Em vào viện, anh có chăm sóc em lúc live stream không?



– ….. Cũng không.



– Vậy em cảm thấy tại sao anh lại bày nhiều trò câu view như vậy khi không live stream?



– Bởi vì… anh đang theo đuổi tui?



Đan Trúc tặng Lăng Mông một ánh mắt “cuối cùng em cũng hiểu” tỏ vẻ tán thưởng.
– Tui có thể nói lý mà.



– Anh thì không.



Lăng Mông: …….



– Với lại em cũng đưa anh tín vật định tình rồi, không thể từ chối.



– Tui đưa anh tín vật định tình khi nào?



Đan Trúc lấy từ trong túi ra cái gì đó, mở tay ra, trong tay anh là huy hiệu quả chanh Lăng Mông đưa anh hôm tổ chúc lễ hội văn hoá.



– Mấy đồ vật 5 xu thế này anh mang theo bên người làm gì, lại nói hôm đó tui không biết đã đưa cái này cho bao nhiêu nữ sinh rồi.



– Không giống nhau, của mấy người đó là quà tặng kèm thôi.



– Ủa vậy cái của anh?



– Hàng không bán.



Lăng Mông: …….



Không giống chỗ nào hả!



– Không giống ở chỗ cái này đã được em đeo rồi, hơn nữa là do em tự tay đưa cho anh. – Đan Trúc như hiểu được tiếng lòng của Lăng Mông. – Anh nói đây là tín vật định tình thì nó chính là tín vật định tình.



– … cái này người ta gọi là gì nhỉ, bá đạo!



– Em hẳn phải thấy may mắn vì đây là phòng kí túc xá đấy, cho dù bá đạo là cũng đã nói giảm nói tránh rồi.



– Vậy nếu không nói giảm nói tránh thì sao?



– Thì thử xem mấy cái lúc nãy em bảo anh lấy về có dùng được không.



Cái lúc nãy bảo anh lấy về? Mặt Lăng Mông lại đỏ.



– Phanh gấp cho tui!



Đan Trúc kéo tay Lăng Mông:



– Đi, dẫn em ra ngoài ăn cơm.



– Hớ? Thế súp nãy anh mua….



– Nhắn tin cho bạn cùng phòng của em bảo nó ăn đi.



Cả tuần uống canh suông nước lọc, bây giờ nghe thấy được ra ngoài ăn cơm Lăng Mông đương nhiên là vui vẻ hết sức, phiền não gì đó đều quăng ra sau đầu, vô cùng phấn khích mà theo Đan Trúc ra cửa.



– Ủa mà sao tự nhiên lại ra ngoài ăn cơm?



– Ăn ngon một chút coi như chúc mừng.



– Chúc mừng cái gì?



– Mừng em thoát kiếp F.A.