Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 54 : Bọn tui cho cậu miêu lương, hai người lại cho bọn tui ăn cẩu lương 4

Ngày đăng: 12:55 18/04/20


@Lemon: Tự nhiên nổi hứng live stream đường link chuyển tiếp



@Mangosteen: Tự nhiên nổi hứng live stream ngay cạnh//@Lemon: Tự nhiên nổi hứng live stream đường link chuyển tiếp



Thời điểm hai người đăng weibo hơn kém nhau chưa đến ba giây, nhiều fan nhận được thông báo đặc biệt đều đã đến chiếm chỗ ở phòng stream từ sớm còn mấy fan đến chậm lại đổ cho thông báo đặc biệt mất tác dụng nên nhao nhao đòi xoá weibo.



Đây là lần đầu tiên Lăng Mông với Đan Trúc sóng vai ngồi trước máy tính live stream, ai tinh ý thì liếc mắt một cái là có thể từ cách bài trí sau lưng họ mà nhận ra đây là phòng tình nhân ở quán net.



[Streamer chuyên nghiệp, live stream thuê phòng.]



[Có điều kiện thì live stream theo cặp, không có điều kiện thuê phòng cũng live stream theo cặp.]



[Show ân ái thì show ân ái đi, còn lấy cớ live stream làm gì?]



[Đã đến lúc lấy thức ăn cho mèo đổi lấy thức ăn cho chó, hỡi các đồng chí, hãy cho tôi thấy cánh tay nạp tiền của các bạn!]



[Đồng chí nhân viên ánh sáng ơi, bên này này… chỉ bật cái đèn ngủ thôi là đủ rồi.]



– Hôm nay tụi tui sẽ live stream cho mọi người nghe một đoạn tấu nói*.



*Một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt (theo QT)



– Hả?



– Đùa thôi, hôm nay tụi tui vẫn live stream chơi game nhá.



[Không! Tụi này muốn nghe tấu nói!]



[Mấy ông chơi game thì có gì hiếm lạ!]



[Streamer giải trí thì phải có bộ dáng của streamer giải trí chớ!]



Lăng Mông lại tự đào hố chôn mình:



– Vậy mọi người nói đi, live stream cái gì? Bỏ cái tấu nói đi nhá, tui thực sự không biết tấu nói đâu.



– Baba như em đúng là không có lập trường tí nào. – Đan Trúc xài xể cậu.



[Vẫn là ba nuôi của chúng ta có lập trường.]



[Ba nuôi đừng nói thế mà, baba đây là đang cưng chiều tụi con đó.]



[Live stream oẳn tù tì, ai thắng thì cưỡng hôn người còn lại.]



[Cái này được ó, điên cuồng +1]



[Oẳn tù tì oẳn tù tì!]



Lăng Mông nghĩ: Các con cũng ngây thơ quá rồi, Mang Thần nhà các con muốn cưỡng hôn thì căn bản cũng chẳng cần oẳn tù tì làm gì.



– Đừng trách tui không nhắc nhở mọi người, hôm nay trưởng phòng live stream có mặt ngay tại hiện trường đó nhá.



[Quản trị viên Mangosteen]: Hôm nay nhà trưởng phòng có chuyện vui, mọi người cứ nói chuyện thoải mái.



[Trưởng phòng hôm nay cao hai mét tám!]



[Chúc mừng trưởng phòng! Chúc mừng trưởng phòng!]



[Trưởng phòng muốn tạo phản! Streamer tức thành một con cá nóc!]



– Mấy người muốn kênh live stream của tui bị khoá đúng không? – Lăng Mông tức giận nói.



[Vô tư đê! Kênh của cậu bị khoá thì còn kênh của trưởng phòng cho cậu dự bị mà!]



[Gì chứ kênh live stream mấy cậu có đầy, không sợ bị khoá!]



– Không thì như vậy đi. – Lăng Mông nảy ra ý kiến. – Tui lên weibo chọn đại một bạn fan, bạn nào được chọn có thể đề xuất một yêu cầu, chỉ cần không quá đáng thì tui đều đáp ứng hết coi như là quà cảm ơn tui gửi đến mọi người vì đã quan tâm lo lắng khi tui bị bệnh.




[Tại sao cái bàn ở quán net không làm bằng thuỷ tinh chứ? Tui hận!]



[Chỉ có thể vừa xem tranh vừa tưởng tượng.]



Lăng Mông đành phải không biết xấu hổ mà ra đại chiêu:



– Anh đụng đến vết mổ của em!



Cậu vừa nói như vậy, Đan Trúc thành thật lại ngay. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu, ngồi yên không động đậy.



– Được rồi chớ? – Lăng Mông cứng nhắc nói. – Phải ngồi thế này đến bao giờ hả?



[Lúm đồng tiền của Mông Mông: Còn phải đọc lời thoại nữa!]



– Lại còn cả lời thoại?



Lăng Mông nhíu mày nhìn lại fanart:



– Chanh baba nhà chúng ta… chơi game thật lợi hại nha… Ủa, dấu ngoặc đơn gạch ngang là cái quỷ gì? – Cậu lại đọc câu tiếp theo – Mông Mông thật là lợi hại nha….



– Câu này là của anh. – Đan Trúc chen vào.



– … Của anh mà anh không đọc! Đợi em đọc xong mới nói!



– Làm lại. Mông Mông thật là lợi hại nha.



– Im… im miệng, sao anh… sao anh lại ở trong, để em ra, ra…



Lăng Mông hết đọc nổi nữa:



– Cái này là lời thoại quỷ quái gì vậy, lời thoại này quá quỷ quái đi được không? Lời thoại quỷ quái này rốt cục là ai nghĩ ra? Chẳng lẽ tui lại đi nói mấy lời quỷ quái như vậy sao?



Lăng Mông liên tục nói bốn lần lời thoại quỷ quái, nhìn qua màn hình live stream có thể thấy được Mang Thần đang vùi đầu sau lưng cậu, bả vai kiềm chế không được mà run run.



– Ý người ta là ra khỏi phòng mà, em suy nghĩ thành cái gì vậy? – Đan Trúc cười bảo.



– … Tui nghĩ chính là ra khỏi phòng!!!



[23333333333]



[666666666666666]



[555555555555555555555]



Lăng Mông hậm hực về lại chỗ ngồi của mình.



– Tui không nên cho đám ô hợp mấy người cơ hội đưa ra yêu cầu mới đúng.



– Còn nữa, tui khẩn khoản yêu cầu mấy người vẽ viết kia, mấy người vẽ đẹp thế kia thì vẽ gì chả được, không nên vẽ mấy thứ vô nghĩa như vừa rồi, lãng phí tài năng lắm biết không hả?!



[Mông Mông không vui hả? Tiếc quá đi mất, tui còn muốn đề cử fanart của Sò Nướng Chấm Muối Tiêu Đường Thái Thái nè.]



– Đó là cái gì? Nghe có vẻ ngon. – Lăng Mông có chút do dự



[Cực kì cực kì ngon! Để tui lên weibo tag cậu.]



Một phút sau, Lăng Mông mở ra weibo được tag, đó là tranh vẽ Đan Trúc ép cậu quỳ quay mặt vào tường, hai chân anh còn mạnh mẽ chen vào giữa hai đùi cậu.



Trang tiếp theo còn tốt bụng chú thích thêm:



STEP1: Tự nhiên tách hai chân ra



STEP2: Cam đoan kiểu gì cũng không giãy ra được



– Off! – Lăng Mông tức giận tắt web.