Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 57 : Hôn thì có gì thú vị đâu, tui méo tin là vui hơn chơi game đó 3

Ngày đăng: 12:56 18/04/20


Hoa khôi của khoa lại đến tìm Lăng Mông một lần nữa, lần này là chuyện tự lập nghiệp của một đàn chị mới tốt nghiệp khoá trước. Đàn chị mở một tiệm bánh ngọt trên phố ăn vặt, ngày sáu tháng sáu chính thức mở bán. Cô ấy muốn nhờ anh zai chè xoài và anh zai kem chanh nổi tiếng hôm lễ hội văn hoá đến giúp đỡ vào ngày khai trương.



Sau khi nghe nói thù lao là voucher của tiệm bánh, Lăng Mông đáp ứng không chút nghĩ ngợi. Đan Trúc gọi điện cho đàn chị, sau một hồi huyên thuyên bàn bạc mưu đồ bí mật thì cũng đồng ý với lời mời này.



– Cái này mặc thế nào nhỉ?



Trong phòng thay quần áo, Lăng Mông hoang mang nhìn vào một thứ gì đó có bảy phần giống tạp dề trên tay mình.



– Để anh giúp em.



Lăng Mông quay qua thì thấy Đan Trúc đã quần áo chỉnh tề. Không thể không nói, anh đúng là có khí chất mặc cái gì vào là ra dáng cái đó. Sau khi mặc lên người bộ đồng phục đầu bếp và sửa soạn vài phút, chủ tiệm hoàn toàn có thể cho anh đứng sau cửa sổ thuỷ tinh đóng giả đầu bếp làm bánh chuyên nghiệp.



Đan Trúc giúp Lăng Mông mặc đồng phục, còn cài cho cậu một cái huy chương quả xoài lên ngực.



– Ủa? Sao anh lại cài huy hiệu của em? – Bây giờ Lăng Mông mới nhận ra trước ngực Đan Trúc có cài huy hiệu quả chanh cậu tặng.



– Vì muốn đặt em ở gần tim anh đó.



Lăng Mông: o///_////o



– Anh… anh đi làm phẫu thuật chuyện giới khi nào vậy?



Đan Trúc cười khoác vai Lăng Mông và đẩy cậu ra ngoài:



– Hôm nay có live stream đó, nhớ chú ý hình tượng.



Bạn cùng phòng của Lăng Mông – Hoắc Long Quốc – đã cầm gậy selfie canh me sẵn trước cửa phòng thay đồ từ lâu. Khi cậu vừa xuất hiện trong màn hình, khung bình luận đã nổ tung những câu spam khen ngợi như “Moe quá”, “Đáng yêu ghê”, “Muốn đè ghê” từ đồng bào xem live stream.



Vì đây là lần đầu tiên Lăng Mông live stream ngoại cảnh nên có hơi gượng gạo, cậu khoát khoát tay với màn hình:



– Baba tới rồi.



[Nhìn baba hôm nay trẻ quá nha.]



[Baba mặc tạp dề max điểm.]



[Huy hiệu quả xoài max điểm.]



Đến phiên Đan Trúc lên sàn thì khung spam biến thành “Đẹp trai quá đi”, “Đẹp trai quá đi”, “Đẹp trai quá đi”, “Muốn bị đè ghê”, “Huy hiệu chanh max điểm”.



– Mấy người có tiêu chuẩn kép quá không vậy? – Lăng Mông không phục, rõ ràng trang phục của hai người có khác nhau mấy đâu.



[Tự hào là một cẩu tiêu chuẩn kép.]



[Tiêu chuẩn kép chỗ nào? Rõ ràng hai cái huy hiệu đều cho max điểm nhá.]



Đàn chị cười cười bưng khay đựng bánh ăn thử ra:



– Cảm ơn hai em đã đến giúp.



– Không… không có gì đâu ạ. – Lăng Mông bị đánh về nguyên hình trong vòng một nốt nhạc.



[Mông Mông bất ngờ đỏ mặt, vô cùng khả nghi.]



[Wow, chủ tiệm bánh là đại mỹ nữ đó nha.]



[Mông Mông đừng vị nhìn thấy mỹ nữ mà không kiềm chế được nhá! Cậu là người có gia đình rồi nha!]



– Còn… còn lâu mới không kiềm chế được. – Lăng Mông xù lông.



– Mông Mông nhà tui không phải loại người như vậy. – Đan Trúc bênh cậu.



[Kỹ năng bảo vệ con của Mang Thần full điểm.]



[Mang Thần: Không ai được nói xấu Mông Mông nhà tui.]



Lăng Mông và Đan Trúc mỗi người bưng một khay dùng thử đứng một góc ngoài cửa tiệm, bên trên khay có rất nhiều miếng bánh ngọt đã được cắt nhỏ, phía trên bánh có cắm một cây tăm.



– Bánh trên khay của anh nhìn ngon quá nhỉ. – Lăng Mông nhìn chằm chằm vào khay bánh của Đan Trúc.



– Nếm thử không? – Đan Trúc lấy một miếng đút vào miệng Lăng Mông.



– Ưm, ngon ghê. – Cậu thuận tay cầm một miếng bên khay của mình đút cho Đan Trúc. – Anh cũng nếm thử cái của tui này.



– Vị xoài.



[Yo~~~~~~~~~~~~~~~~~]



[Cách màn hình ngộ cũng nếm được vị ngọt của bánh gato đấy nhá!!]



[Khỏi ăn thử luôn được không! Đút nguyên khay cho Mông Mông hết đi!]



[Tặng một cái cat tree có thể mua một miếng bánh gato, ai muốn Mang Thần đút Mông Mông ăn thì điểm danh!]



– Tặng cat tree không mua bánh được đâu, có điều chị chủ đã chuẩn bị ưu đãi cho các bạn xem live stream rồi, là… – Lăng Mông quên sạch chữ nghĩa đã học thuộc từ trước, cậu quay qua cầu cứu Đan Trúc. – Là cái gì nhỉ?



– Là mười hộp bánh ngàn lớp cho mười bạn may mắn chia sẻ live stream này trên weibo, các bạn có thể đến nhận trực tiếp ở tiệm bánh hoặc giao hàng tận nơi, freeship toàn quốc.



– Đúng đúng, có bánh xoài ngàn lớp, bánh đậu nành ngàn lớp, bánh Oreo ngàn lớp,…
– …Vĩnh viễn làm baba cưng chiều các con. – Lăng Mông bắn tim trước ống kính điện thoại.



[Ha ha ha baba ngốc, cậu có biết là nguyện vọng nói ra thì sẽ không – hiệu – nghiệm không hả!!!]



[Được rồi, cho cậu một ngày được toại nguyện đó Chanh baba!]



[Tối nay không ai được gọi Mông Mông! Đều gọi Chanh baba cho chế!]



– Còn muốn cảm ơn một người, nếu như không nhờ người đó tui sẽ không đi vào con đường streamer như ngày hôm này, cũng sẽ không nhận được nhiều sự yêu mến và quan tâm như thế. Còn muốn cảm ơn người đó vì đã tìm nhiều người đến sinh nhật tui như vậy, ờm….



[Rất tốt, thế người ấy là ai hả? ]



[Tụi này thực sự là đoán mãi cũng không đoán ra là ai đó ]



[Ngại ngùng thế này với cái lúc tự xưng baba đúng là hai người hoàn toàn khác nhau mà ]



Lăng Mông mặc kệ tất cả:



– Không phải mọi người muốn live stream nụ hôn nồng cháy sao? Tới luôn, coi như ưu đãi sinh nhật đi!



Đan Trúc ngạc nhiên nhướn mày ý bảo “em muốn tới luôn thiệt hả”?



Tiếng sói tru vang lên tứ phía trong phòng live stream.



[Nụ hôn!!!! Nồng cháy!!!!!!!]



[Chanh baba chuẩn men, tui phục!!!]



[Á á á đợi mị đổi di động qua ipad đã! Mị muốn nhìn cho rõ!!!]



[Thời khắc này ngộ cười dâm đãng như cầm thú.]



– Nhìn cho kỹ nha! – Lăng Mông một tay kéo cổ áo Đan Trúc, tay còn lại ôm chanh bông bự thù lù che sát ống kính, khán giả ngoại trừ nhìn thấy cái mặt > 皿 < ra thì chả thấy gì nữa hết.



[Đùa bố à??]



[Tại sao lại tin cậu cơ chứ, cái đồ Chanh tâm cơ!!!]



[Làm người ai làm thế!!!]



[Trả lại cat tree tui đã tặng đây!]



[Report cái tên streamer bất lương dám giỡn mặt khán giả ngay cho chế!]



[Đại ca vong hồn sau lưng làm ơn vòng ra sau quay gấp!]



[Mang Thần nghĩ gì mà lại tặng chanh bông lớn thế không biết!!]



Lăng Mông lấy chanh bông ra, liếm liếm khoé miệng, cái mặt làm như thể đã đạt được âm mưu.



– Được rồi, giai đoạn cầu nguyện kết thúc, chuyển sang giai đoạn ăn bánh.



[Không coi, không ăn.]



[Đi đây, bye.]



[Đắng lòng, bỏ theo dõi.]



[Thành antifan, chào.]



– Đừng đi, bánh sinh nhật này nhìn ngon lắm nè!



– Đúng rồi. – Chị chủ nãy giờ không nói gì bỗng giơ di động lên. – Lúc nãy chị đứng đằng sau hai đứa chụp cảnh behind the scenes, hình như vô tình chụp được cái gì đó.



– …Chị!!!!



[Chị chủ xinh đẹp em yêu chị!!!]



[Đóng thành ảnh chụp cỡ lớn treo trong tiệm được không chị!!!]



[Em muốn làm thẻ thành viên của tiệm! Tốn bao nhiêu tiền chị cứ nói!!!]



[Không nói nhiều, đưa link website bán hàng qua mạng ra đây! Khán giả tỉnh khác cũng muốn phát sáng phát nhiệt!!!]*



*ý là cũng muốn làm bóng đèn =))



Lăng Mông mặt ngơ ngác nhìn Đan Trúc, Đan Trúc đưa hai tay ra, mặt kiểu “anh cũng không biết à nha, cũng chả phải anh tự dưng ôm chặt em rồi hôn”.



Lăng – lại bất cẩn ra tuyệt chiêu “xả thân vì nghĩa” – Mông rất muốn tự đào cái hố chui vào. Biết vậy đã không hôn thật, cứ thế trốn đằng sau chanh bông cỡ siêu bự cười trộm là được rồi không phải sao?



====================



Chú thích



(1) Sâm Lam: Đại học khoa học kỹ thuật Sâm Lam, trường của Diệp Lãng (chồng của Lăng Dương trong Cám ơn em vẫn cười).



(2) Xoa dịu nỗi cô đơn:lời bài hát “Tự do bay lượn” của nhóm nhạc Phượng Hoàng Truyền Kỳ. Do bình luận trước đó hỏi “Là ai đang hát đó?” cũng thuộc lời bài hát này nên bạn bình luận sau mới nói “Xoa dịu nỗi cô đơn?” như kiểu troll, đằng ấy cũng nghe bài này hả, tui hát nối cho nha, đại loại vậy =))