Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 19 :
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
Chu Kết Thu mặc trang phục bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, nghe được động tĩnh thì nhìn về phía cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Diệc, trên mặt tràn ra ý cười ôn nhu.
"Bảo bảo, đến chỗ mẹ này"
Tô Diệc vành mắt có điểm hồng, ngồi ở trên giường, vươn tay ôm bà: "Mẹ"
Thẳng đến lúc này, tâm Tô Diệc mới được nhẹ nhõm. Cô luôn luôn lạc quan, có thể thấy được mẹ, vẫn là toát ra một đứa con hiểu chuyện.
Chu Kết Thu vỗ lưng mà an ủi con gái, vụn vặt linh tính mà nói:" Con đứa nhỏ này tại sao không nghe lời, mẹ không phải rất tốt sao, còn xa xôi như vậy chạy về? Con có cùng lão sư xin nghỉ chưa? Ngày hôm qua mất vài giờ đến, đã ăn sáng rồi?"
Tô Diệc ở trong lòng ngực mẹ mà rầu rĩ:" Đã xin nghỉ, con lớn như vậy rồi, có thể tự chiếu cố chính mình. Mẹ như thế nào rồi,đầu có khó chịu không, chân có đau không?"
"Ngày hôm qua đầu còn có chút choáng váng, sáng nay liền tốt lên nhiều. Chân bị thương cũng không có gì trở ngại, yên tâm, mẹ không có việc gì." Chu Kết Thu nói thực nhẹ nhàng.
Tô Diệc ngồi dậy mở đồ giữ ấm ra, đem canh gà đổ ra chén đưa cho bà.
Chu Kết Thu tiếp nhận, cười cảm khái:" Bảo bảo của mẹ trưởng thành rồi"
Chương Chí Quốc mua điểm tâm đẩy cửa vào, Tô Diệc cũng đưa ông một chén canh.
Dù sao cũng là người bệnh, Chu Kết Thu thể lực có hơi kém, ăn xong liền nằm xuống ngủ.
"Chú Chương, ngày hôm qua rốt cuộc có chuyện gì, mẹ con sao lại từ trên cầu thang ngã xuống?"
Chương Chí Quốc đang cầm quả táo Tô Diệc đưa, tự trách mà nói:" Việc này cũng là trách chú. Mẹ con bị cảm, chú đưa đi lấy thuốc, đụng phải bà con tìm tới cửa, nghe bà ấy nói chuyện thật sự khó nghe, liền nói vài câu. Ai ngờ trong hỗn loạn, mẹ con bị bà ta đẩy ngã xuống lầu"
Bàn tay Tô Diệc bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Cô đêm nay muốn ở lại bệnh viện bồi mẹ, vì thế gọi điện thoại cho Lục Giam, hỏi anh ở đâu.
" Mẹ em thế nào rồi?" Anh không đáp hỏi lại.
Tô Diệc nhoẻn miệng cười, như đã trút được gánh nặng:" Mẹ em không có việc gì lớn, lưu lại hai ba ngày liền có thể xuất viện"
"Vậy thật tốt" Lục Giam như sớm đã dự đoán đêm nay cô không trở về, nói cho cô biết anh ở khách sạn, kêu cô không cần phải bận tâm.
Bởi vì có sự xuất hiện của gia gia, thành công giải cứu Lục Giam.
Rời khỏi WeChat, nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, không biết làm sao, Lục Giam trong lại nghĩ đến một gương mặt tươi cười đáng yêu.
Ginnie : Cái gia đình này thiệt vui nhộn mà!!!
- ----------
Ngày hôm sau, tuyết tan đi.
Ánh nắng đem phòng bệnh trở nên thật ấm áp.
Tô Diệc giúp Chu Kết Thu chải tóc.
"Con đi xem qua Tô Bánh chưa? Từ ngày con đi học đại học, nó rất mất mát. Ngày đó mẹ từ cầu thang ngã xuống, nó giống như phát điên, nếu không phải chú Chương ngăn lại, nó có lẽ đã cắn bà con."
Tô Bánh chính là con chó, tuổi đã lớn, ngày thường là cực kỳ ngoan ngoãn.
Tô Diệc mím môi, mới nói:" Chiều nay con đi đón nó về nhà "
Chu Kết Thu đã không còn trở ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Cho nên bà yêu cầu con gái ngày mai quay lại trường học.
"Mẹ, tóc mẹ lại bạc nhiều rồi? " Tô Diệc cho rằng chính mình nhìn nhầm, lại cẩn thật lật tới lật lui vài cái. Dưới ánh mặt trời, vài sợi tóc bạc dưới mái tóc đen càng hiện rõ.
"Nha đầu ngốc, mẹ đã hơn 40, sao có thể không có tóc bạc?" Chu Kết Thu cười cười vỗ tay cô.
Tô Diệc từ phía sau ôm mẹ, đem đầu áp trên vai bà, thấp giọng nói:" Mẹ, ba đã qua đời như vậy, người có nghĩ đến sẽ bước thêm bước nữa không? Con trưởng thành, đi học, kết hôn, không thể thời thời khắc khắc bên cạnh mẹ nữa. Nếu bên cạnh mẹ có người ân cần chăm sóc, có sẽ yên tâm hơn "
Chu Kết Thu ngạc nhiên, không nghĩ tới con gái vì mình nhọc lòng như vậy.
"Bảo bảo của mẹ, thật là trưởng thành rồi,quản cũng được nhiều. Mấy năm trước, vì sợ con ủy khuất, mẹ thật không suy xét chuyện này. Hiện tại...... vốn dĩ mẹ chờ thời điểm con nghỉ đông sẽ cùng thương lượng. Chú Chương mấy năm nay đối với chúng ta vẫn luôn chiếu cố, lại độc thân nhiều năm, con cảm thấy thế nào?"
Tô Diệc ánh mắt sáng lên:" Mẹ, chuyện này con không có ý kiến, mẹ thấy tốt là được, con chỉ hy vọng mẹ có thể hạnh phúc."