Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 28 :

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Lục Giam đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn, hỏi: "Tâm tình không tốt?"



Tô Diệc ngẩng đầu thấy là anh, lại cúi đầu, nhẹ nhàng cầm quả quýt trong tay, phủ nhận:" Không có"



"Nói dối, em rõ ràng tâm tình không tốt. Làm sao vậy?"



Tô Diệc lẩm bẩm:" Em cảm thấy mình thật yếu kém. Những người xung quanh đều có bạn trai, còn em không có"



Lục Giam không nghĩ đến cô vì cái này mà tâm tình không tốt, dẫn theo tâm cũng buông xuống, anh đưa tay xoa xoa đầu cô, khóe môi cong lên:" Em rất tốt"



"Thật?" Tô Diệc ngẩng mặt hỏi:"Nơi nào tốt a?"



Anh hơi hơi mỉm cười, ánh mắt ôn nhu:" Em tất cả đều tốt"



Tô Diệc được an ủi:"Nào, em mời anh ăn quýt"



Bàn tay trắng của cô cùng màu xanh của quả quýt, có một loại kinh diễm không nói nên lời.



Lục Giam nhìn đến có chút hoảng hốt.



Tô Diệc lột xong đưa cho anh một múi, Lục Giam cự tuyệt:"Không ăn, chua"



Tô Diệc ăn thử một múi, "Anh nếm thử, không chua"



Lục Giam lắc đầu. Tô Diệc giơ quả quýt, cười tủm tỉm mà dụ anh:" Nếm thử, nếm thử, không chua"



Lục Giam đột nhiên cúi đầu, khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã đem múi quýt trong tô cô cắn đi.



Đôi môi ướt nóng nhẹ nhàng cọ qua tay của Tô Diệc.



Tim cô run lên, nhanh rụt tay về, liếc anh một cái, phát hiện Lục Giam đang nhìn mình, đáy mắt ý cười gia tăng.



Quýt không chua như anh tưởng tượng, nhưng tuyệt đối cũng không ngọt.



Một lúc sau anh đem quýt nuốt xuống, đưa lưỡi liếm liếm khóe môi, còn không quên đánh giá một câu:" Không chua"



Tô Diệc quay mặt đi, theo bản năng lấy múi quýt bỏ vào miệng chính mình.



Chờ cô từ từ ăn xong, mới ý thức được,ngón tay cô vừa lấy quýt, là vừa rồi vừa đút Lục Giam a!!



- ------------



Lúc ban đầu, giáo sư cũng như nhiều người không xem trọng đội cờ vây trường Y, nhưng liên tiếp thắng mấy trận thi đấu. Đặc biệt là đánh vỡ lời nguyền, rửa mối nhục chưa từng thắng trường M, vì thế đội cờ vây liền đứng đầu trên diễn đàn.
Trên đầu tủ ở bên giường có để một ly nước, cô cầm lấy uống một ngụm, còn ấm. Sau đó mắt nhìn điện thoại, đã hơn 7h40 tối.



Tô Diệc ở trong phòng bếp tìm được Lục Giam.



"Anh đang làm gì vậy?"



Lục Giam đứng trước bếp lò, trong tay cầm một cái muôi, một bên nếm, một bên bỏ thêm muối vào nồi nước.:)))



"Tỉnh rồi? Cháo đã xong, nước mì gần xong rồi."



Tô Diệc nhìn trong chốc lát, nhịn không được nói:" Tiểu lục tử, nhà ngươi tưởng cái nồi cùng cái muôi có Bluetooth sao?"



Lục Giam vẻ mặt ngơ ra.



Anh nhìn trái nhìn phải, hơn nửa ngày mới phản ứng được, anh nếm vẫn luôn ở muôi, nhưng muối thì cứ thêm vào nồi, trách không được hương vị mì sợi thế nào cũng không ổn.



Tô Diệc cười ha ha, cười đến Lục Giam có chút thẹn thùng.



"Anh cần nâng cao kỹ thuật nha"



"Anh sẽ cố nâng cao kỹ thuật" Lục Giam nghiêm túc trả lời.



Tô Diệc cảm thấy mình thật lưu manh đi, đối thoại bình thường như vậy có cái gì mà cô vẫn nghĩ bậy?



Cháo gạo giản dị mộc mạc, nấu thời gian rất lâu để mau tiêu hóa, khi uống xong, lục phủ ngũ tạng đều thoải mái không ít. Mì cùng nước gia vị, Lục Giam hoàn toàn không biết cái gì là làm thơm chảo trước, liền trực tiếp lấy nước đổ vào mì, lại không có hàm lượng. Anh nếm thử, cảm thấy quá khó ăn, nhưng chính Tô Diệc lại lấy một chén, tìm được dầu mè, đổ vào vài giọt, sau đó như cỗ vũ mà ăn thực ngon.



Ăn xong, cô nhìn qua vẫn còn chút tiều tụy, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều.



Lục Giam thu dọn chén đĩa, Tô Diệc liền ở một bên nhìn anh, trong ánh mắt chứa cảm xúc hơi kỳ lạ.



"Làm sao vậy?" Anh hỏi.



"Chúng ta trong cuộc đời sẽ gặp rất nhiều người, có người đến rồi có người đi trong nháy mắt. Lục Giam, nghĩ đến sau này chúng ta cũng như vậy, trong lòng có chút khó chịu." Tô Diệc một bên chóng cằm, một tay xoa mặt bàn trong vô thức. Lượng ánh sáng trên trên trần nhà chiếu xuống, dừng ở hàng lông mi cong cùng cái mũi nhỏ thẳng tắp.



Lục Giam ngước mắt nhìn cô, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu:" Anh sẽ vẫn luôn ở đây"



Tô Diệc cười cười.



Cô học xong đại học khẳng định phải về quê, mà anh lại là dân bản xứ Bắc Kinh. Hai người một nam một bắc, quan hệ cũng sẽ chậm rãi biến đổi.



Bất quá, cho dù người đến người đi, cô vẫn sẽ thường xuyên nhớ đến anh đi.