Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 30 :
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người tìm một gian trong quán bar, gọi đồ ăn vặt cùng đồ uống. Lúc này còn sớm, người không nhiều lắm, chỉ có tốp ba tốp năm phân tán ngồi. Nhân viên đang điều chỉnh thiết bị âm thanh, người hát cùng tay ghi-ta lười biếng mà thí xướng.
Tô Diệc đi theo tiếng nhạc mà nhỏ giọng lẩm bẩm, vẻ mặt hâm mộ nói:" Người biết âm nhạc đều rất soái a."
"Anh cũng có thể" Lục Giam nhận cho mình một ly Gin Tonic (*)
(*) một loại cocktail pha cùng rượu
Tô Diệc ha hả cười:" Là thổi Harmonica(*) sao, em cũng có thể"
Lục Giam:"......"
Anh hít sâu một hơi:" Em muốn nghe gì?"
" <<Giấy đoản tình trường>>"
Cô vừa dứt lời, Lục Giam buông ly rượu pha lê trong tay, liền đứng dậy đi về phía sân khấu.
"Uy, anh đi lên thật a. Em tin anh, cố lên"
Lục Giam cùng ca sĩ trên đài nói vài câu, tiếp nhận ghi ta trong tay anh ta, ngồi xuống chiếc ghế.
Ánh đèn u ám chiếu thẳng vào gương mặt tinh xảo kia, lưu lại một mảnh nhu hòa. Lông mi anh rũ xuống, ngón tay thon dài chậm rãi gãy đàn, thấp thấp ca lên:" Em cùng anh đi vào chiều mùa hạ, lướt qua thành thị ồn ào náo nhiệt........"
Lục Giam vừa mở miệng, Tô Diệc liền quỳ.
Trời, ơi!!!!
Anh như thế nào hát dễ nghe như vậy?
Tô Diệc ngơ ngác mà nhìn nam sinh trên khán đài.
Có người nói chuyện rất dễ nghe, nhưng ca hát liền khó nghe. Có người lúc nói thanh âm khàn khàn, lúc hát lại có hương vị riêng. Lục Giam chính là cả hai đều có, dễ nghe cùng có hương vị, nghe vào lỗ tai, xuyên thấu qua màng tai đánh thẳng vào đáy lòng, tê dại sảng khoái.
Tô Diệc phụng mặt, đầu óc lân lân. Cô thật có chút say mê, đơn thuần vì tiếng hát của anh mà say mê.
Hát xong, cô mơ hồ muốn chết trong giọng hát của anh.
"Em vừa rồi quên quay hình lại" Cô nhìn nam sinh vừa quay trở lại ngồi xuống,nói.
"Làm gì?"
"Như vậy lúc nào cũng có thể nghe lại, em thật ngốc mà" Tô Diệc vẻ mặt hối hận.
Lục Giam ánh mắt hơi lóe lên, ngậm cười nói: "Em đúng là rất ngốc"
"Uy!!"
"Em cầu xin anh, cầu anh hát lại một lần nữa đi"
"Hừ, em chính là có thần tượng của mình. Đời này em cũng chỉ biết một mình anh ấy, đó là Tiểu Huyền Tử, nếu nhìn thấy cùng nữ nhân khác ái muội em liền đem nhốt vào chuồng heo"
Tô Diệc nói xong, bên tai truyền đến một trận cười, thanh âm nhẹ nhàng, ôn nhu mà êm tai.
Cô bị anh cười đến mặt nóng lên.
"Hoa si(*)" Lục Giam một bên nói một bên nhìn thời gian:" Không còn sớm, đi thôi"
(*) si tình, chung tình
Tô Diệc nghe, nhìn anh nói:" Em đi toilet"
Lục Giam gật đầu.
Chờ Tô Diệc từ WC trở ra, liền thấy có hai cô gái vây quanh Lục Giam, trong đó cơ hồ có một bộ ngực muốn đụng vào cánh tay anh.
Lục Giam cau mày, trầm mặt đứng lên.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Tô Diệc, bước nhanh vài bước, lôi kéo cổ tay cô rời đi.
Tô Diệc đem khăn quàng cô quấn lên, một trận gió thổi tới, đem tóc hai bên má của cô thổi ra sau, đột nhiên hỏi:" Lục Giam, anh thích dạng nữ sinh nào?"
"Hỏi để làm gì?"
"Liền....khá tò mò. Có người nói anh thích nhỏ xinh đáng yêu, có người nói anh thích chân dài cổ cao, có người nói anh thích người ôn nhu....... Cho nên, rốt cuộc anh thích dạng người gì?"
Lục Giam liếc mắt đánh giá cô một cái, mất vài giây, đột nhiên ngón tay để lên trán cô bắn một cái:" Anh thích chân dài cùng lớn lên thật xinh đẹp "
Tô Diệc che trán:" Anh nói chuyện thì nói, động thủ làm gì?"
"Vậy em có thể bắn lại anh, chỉ cần em với tới" Lục Giam kiêu ngạo nói.
"Lục Giam" Tô Diệc chống nạnh hô to.
Buổi tối không dễ gọi xe, hai người liền đi tàu điện ngầm. Lục Giam hơi hơi khom người, đôi tay chống hai bên cô, ngăn cách cô cùng đám người chen chúc kia. Vì thế, sự chen chúc trên tàu điện ngầm, Tô Diệc không thấy, chỉ thấy nam sinh đứng trước mắt.
Làn da anh trắng sáng, tinh xảo kéo dài từ cằm đến cổ. Tô Diệc hơi ngước mắt, ánh mắt liền dừng ở chỗ yết hầu. Chóp mũi trừ mùi mộc hương quen thuộc, còn có mùi rượu nhàn nhạt.
Ở lúc chuyển trạm có rất nhiều người lên, thân thể hai người như dính sát vào nhau. Tai Tô Diệc bắt đầu phiếm hồng, kéo dài đến toàn gương mặt.
Do thúc đẩy nhau, tàu điện ngầm lắc lư một chút, bên cạnh có một nữ sinh đứng không vững, cả người ngã thẳng vào lưng Lục Giam. Lục Giam không có phòng bị, liền bị đẩy về phào trước.
Ngoài ý muốn, môi anh lướt qua gò má Tô Diệc, dừng lại ở vành tai cô.
Xúc cảm ấm áp, hô hấp rõ ràng, hơi thở độc đáo của anh, đem cô bao phủ.
Trong nháy mắt, Tô Diệc cảm thấy chính mình cái gì cũng không nghĩ được nữa.
Lục Giam so với cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh cảm giác tim mình giống như trống nổi lên, phanh,phanh,phanh.
Trước mắt là vành tai đáng yêu của cô gái nhỏ, hơi thở đảo qua, hơi hơi rung động.....
Tựa hồ qua thật lâu thật lâu, Tô Diệc dùng sức đẩy Lục Giam một chút, anh mới phản ứng lại, đứng dậy.
Nữ sinh đụng vào Lục Giam cho rằng bọn họ là một đôi, xin lỗi xong thì cũng chẳng để ý.
Từ tàu điện ngầm ra tới, Lục Giam đưa cô về KTX. Anh không phải lần đầu tiên đưa cô về, nhưng vẫn là còn một chút xấu hổ. Hai người một đường im lặng, trở lại trường học, thẳng đến trước lầu nữ sinh, Tô Diệc nói hẹn gặp lại, chuẩn bị rời đi.
Tuy là ngoài ý muốn, nhưng đúng là anh hôn cô.
Làm con trai, Lục Giam cảm thấy chính mình phải nói gì đó:" Chuyện vừa rồi ở tàu điện ngầm......." Vừa mở miệng, anh phát hiện thanh âm của mình có chút khàn.
"Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, anh không cần để trong lòng" Tô Diệc như là bị dẫm phải đuôi, vội vàng nói.
Ánh mắt Lục Giam ngưng trên mặt Tô Diệc.
Hơn phân nửa mặt cô đều chôn trong khăn quàng cổ, bất đồng với vẻ hào phóng thoải mái, giờ phút này không có phải do đèn chiếu hay là cô thẹn thùng, mặt đỏ ửng, cúi cúi đầu, lông mi run rẩy.
Tô Diệc bị anh nhìn đến không tự nhiên: "Em đi đây, hẹn gặp lại."
Lục Giam nhìn cô giống như chú thỏ mà phóng nhanh chạy đi, đột nhiên khẽ cười ra tiếng.
Nha đầu này, chỉ ngoài miệng là lợi hại, bên trong thì cũng là hổ giấy(*)
(*) giả vờ hổ báo.
-----------
Cuối tuần này Thủ Công xã có một hoạt động, chính là hoạt động cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, chủ đề lần này là chuỗi hạt.
Xã trưởng Lý Hân giới thiệu ở phía trước, Tô Diệc cho rằng những hạt châu nhỏ trên bàn là plastic(*) hoặc là lưu ly(*), không ngờ chúng nó lại là đá quý thật.
(*) plastic: chất dẻo
(*) lưu ly hay còn gọi là ngọc lưu ly, là một loại đá biến chất màu xanh lam.
Đá thanh kim, đá thạch lựu, đá phù dung, đá tiêm tinh, bích tỉ, mã não,(*)... Tuy rằng kích thước lớn nhỏ, không là gì so với châu báu ở những cửa hàng, nhưng mỗi viên đều có nét độc đáo riêng.
(*) tên những loại đá quý
Tô Diệc chỉ sử dụng loại đá thanh kim cùng một phụ kiện để làm chiếc lắc tay.
Sau khi kết thúc, cô tìm riêng Lục Hân để hỏi những phụ kiện đó là mua ở đâu.
"Liền ở những cửa hàng a. Nếu em mua đá thanh kim có thể tìm đá thanh kim Tán Châu, có lớn có bé, có nhiều hình dạng. Đá thanh kim có vàng có trắng, càng ít tì vết phẩm chất càng tốt. Chị có thể nói cho em vài cửa hàng tương đối tin cậy" Lý Hân rất có kiên nhẫn mà trả lời cô.
"Vậy thì cảm ơn học tỷ" Tô Diệc thật cao hứng.
Sắp tới sinh nhật Chu Kết Thu, Tô Diệc vẫn luôn suy nghĩ tặng bà cái gì làm lễ vật. Hôm nay nhờ hoạt động xã mà cô có cảm hứng. Tuy rằng lần đầu tiếp xúc với đá thanh kim, nhưng Tô Diệc cảm thấy nó có màu xanh lục thật sự rất đẹp, trên mặt còn có những đóm vàng như vì sao trên bầu trời đêm. Chu Kết Thu tương đối thiên vị trang phục Trung Quốc, dùng đá thanh kim làm thành vòng cổ, kết hợp với nhau, nhất định rất xinh đẹp, hơn nữa còn chính cô làm, lại có ý nghĩa đặc biệt hơn.
Trở lại KTX, nằm ở trên giường, Tô Diệc bắt đầu xem xét ở các cửa hàng.
Đá kim thạch ở lắc tay cô thì rất được, nhưng để làm thành một chuỗi 40cm thì bất quá tới 20 đồng. Thêm đá kim bạch cũng tương đối quý, mỗi viên cũng 10 đồng.
Nếu mua những loại kia không thì chẳng khác gì chuỗi của nhà sư cả. Tô Diệc nghĩ nghĩ, từ loại 5 đồng đến 10 đồng đều mua một chút, vòng cổ từ nhỏ đến lớn chắc là cũng tương đối có trình tự.
Thời gian thực mau đến thời điểm cuối năm, sắp nghênh đón kỳ thi cuối kỳ. Không ai muốn đến ăn tết mà còn nghe người trong nhà lải nhải, đây là cơ hội cuối cùng tự giúp mình, vì thế phòng tự học ở trường suốt đêm đều chật ních.
Tô Diệc cùng Liễu Minh Nguyệt, Âu Dương Mỹ Mỹ đi quét qua siêu thị, mua không ít trà và cà phê. Sau đó cô chụp bức ảnh, phát lên vòng bạn bè:"Chiến đấu!"
Lục Giam hỏi cô: [ Chuẩn bị suốt đêm sao? ]
Tô Diệc: [Ân, ân, Tiểu lục tử, tới đây học cùng nhau đi. Có thể được cỗ vũ lẫn nhau.]
Lục Giam: [ Em đã quên anh là đệ nhất của trường? ]
Tô Diệc giờ mới nghĩ ra. Lục Giam đâu phải là mọt sách, còn có điều tương phản, anh yêu thích nhiều cái, có động có tĩnh. Bài thi học kỳ đều đứng nhất không nói, ngay cả tiếng anh cấp 4 cũng biến thái đạt 691 điểm.
Nói tóm lại, Lục Giam trời sinh đã là thần đồng.
Không có đối lập sẽ không có thương tổn, còn có thể vui chơi sung sướng nữa chứ!?
(*) Kèn Hormonica