Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 32 :

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Kiều Gia Ninh muốn cùng người nhà đi Mã Đại du lịch, cho nên Tô Diệc đơn độc một mình đi máy bay về nhà.



Buổi chiều 5h ra khỏi sân bay, vừa mới lấy điện thoại ra, đã thấy Chương Chí Quốc đứng chờ.



"Chú Chương, lại làm phiền chú"



Chương Chí Quốc tiếp nhận hành lý từ tay cô, bỏ vào sau xe ô tô, nghe Tô Diệc nói vậy, ông trịnh trọng mà nghiêm túc nói:"Đều là người một nhà, không cần khách khí."



Nghe ra nhã ý, Tô Diệc nghiêng đầu, khóe môi cười nhếch lên:" Con khi nào có thể được ăn kẹo mừng của chú và mẹ con đây?"



Chương Chí Quốc gò má có tia đỏ:" Chú đều nghe theo mẹ con."



Về đến nhà, vừa vào cửa, Tô Diệc liền ôm lấy Chu Kết Thu, thân mật mà cọ cọ trên người bà:" Mẹ, con rất nhớ mẹ."



Chu Kết Thu vỗ vỗ sau lưng con gái:" Trở về thì tốt, đói bụng rồi, rửa tay đi ăn cơm."



Tô Bánh phe phẩy đuôi, ngậm dép lê của Tô Diệc đem tới.



Tô Diệc ôm nó dùng sức hôn một cái, đem hành lý bỏ vào phòng ngủ, thay bộ quần áo thoải mái ở nhà.



Chu Kết Thu đã làm một bàn đồ ăn, chỉ chờ bọn họ trở về.



Tô Diệc từ trong phòng đi ra, lại thấy Chương Chí Quốc chuẩn bị rời đi:" Mẹ con hai người đã lâu không gặp, khẳng định có nhiều lời muốn nói, chú liền đi trước."



Tô Diệc kéo cánh tay ông đến bàn cơm:" Chú không phải đã nói chúng ta là người một nhà sao, một khi đã như vậy, cần gì khách khí?"



Chu Kết Thu vui mừng cười. Con gái từ nhỏ đã hiểu chuyện, Tô Diệc vẫn luôn hy vọng bà có gia đình mới, nhưng tới bước này, bà vẫn lo trong lòng con gái không được thoải mái. Dù gì cô cũng họ Tô, ba cô vĩnh viễn là Tô Húc Đông.



Ăn cơm xong, Chương Chí Quốc không có ở lại. Tô Diệc thu thập chén đũa, đứng rửa chén. Cô tẩy xong một chén, Chu Kết Thu liền lấy khăn lau sạch nước, dẹp vào tủ.



"Mẹ, đại sự của mẹ cùng chú Chương khi nào làm?"



"Đang chờ con về, hỏi ý kiến con một chút. Chúng ta cũng không định làm lớn, lãnh xong chứng chỉ, mời vài người bạn thân thích đến ăn bữa cơm là được." Hai mẹ con bà nương tựa lẫn nhau mà sống, không chỉ là mẹ con, mà còn là bằng hữu. Từ sau khi Tô Diệc học trung học, Chu Kết Thu có sự việc gì cũng đều nói cùng cô, hỏi ý kiến của con gái một chút.



Gia đình của bà cùng Chương Chí Quốc đều tương đối đơn giản. Chương Chí Quốc từng một lần kết hôn, vợ vì một lần ngoài ý muốn bị tai nạn qua đời, không có con cái. Cha mẹ cũng không còn, chỉ có một cậu em trai.



Tình huống của bà đại loại vậy, cha mẹ đều qua đời, còn một cô em gái.



"Việc này mẹ vẫn là cùng chú Chương thương lượng đi. Con chỉ cần một bữa ăn no nê là được." Nhìn khóe môi của mẹ cười, Tô Diệc cảm thấy không giống như trước đây. Cái loại vui vẻ này là trong ra ngoài, đôi mắt cũng có thần thái hơn hẳn.



Tô Diệc xoa xoa tay, đem đầu để trên vai mẹ:" Mẹ, đời này mẹ đã quá vất vả, con mong mẹ có thể hạnh phúc về sau."



Đôi mắt Chu Kết Thu có điểm ướt:" Chú Chương con đã đem nhà sửa lại. Ông ấy nói phòng của con phải vừa ý con mới được, hai ngày này có thời gian, mẹ mang con đi lựa vật dụng trong nhà và trang sức."




Lúc sau, anh một mình đi dạo trên bờ biển.



Gió biển rào rạt thổi qua, nhè nhẹ mà mềm mại, anh đưa lưng về phía biển rộng, tự sướng một tấm, gửi cho Tô Diệc. Vốn tưởng rằng chỉ muốn gửi tin, nhưng là đột nhiên muốn nhìn mặt cô,nghe giọng cô một chút, vì thế xóa hết lời nhắn, gọi video call cho cô.



Điện thoại vang lên một hồi, mặt Tô Diệc mới xuất hiện trên màn hình.



"Hello ha! Lục Giam, có chuyện gì thế?"



"Không có gì, chỉ muốn cùng em nói chuyện một chút."



Tô Diệc vẫn là lần đầu tiên nhìn thẳng gương mặt Lục Giam ở gần như vậy. Mặt anh trên màn ảnh không lớn, làn da trắng nõn như phát sáng, không có khuyết điểm, thậm chí không thấy lỗ chân lông.



"Anh có phải hay không là mỹ nhân?" Tô Diệc nhịn không được hỏi.



"Không phải." Lục Giam bên môi nhẹ nhàng giương lên.



"Anh lớn lên như vậy làm nữ sinh bọn em rất xấu hổ, tốt lắm sao?"



"Không có biện pháp, anh sinh ra vốn đã như vậy thì có thể làm sao."



Thật là thiếu đòn nha. Nhưng lại nói có sách mách có chứng, không thể phản bác, ô ô ô.... Tô Diệc chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán không tiếng động mà nhìn anh.



Lục Giam trong nháy mắt thấy mình như rơi vào thiên la địa võng trong mắt cô, không cách nào thoát ra.



"Lục Giam, Lục Giam?" Tô Diệc thấy trong màn hình anh không nhúc nhích, cho rằng đã tắt, kêu anh vài tiếng.



Lục Giam phục hồi tinh thần:" Em vừa nói gì?"



"A, không có gì"



Đúng lúc này có người gọi cô:" Tô Diệc, đến phiên con cùng Kinh Xuyên hợp sướng rồi."



Tô Diệc lên tiếng, cùng Lục Giam giải thích một chút, liền nói hẹn gặp lại.



Lục Giam buông điện thoại, anh nghe khúc nhạc dạo của <>.



Nam nữ cùng hát? Tình ca?



Kinh Xuyên?



Anh hiện tại mới phát hiện, mình cũng không có tư cách ăn giấm!