Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 44 :
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
Sáng sớm hôm sau, Lục Giam tới đón cô, Tô Diệc lại lôi kéo anh đến chợ rau truyền thống.
Lục Giam nhìn cô hứng thú bừng bừng mà chọn măng tây, tôm lớn, xương sườn,.... Khóe miệng anh giật giật, trình độ nấu nướng của chính mình vẫn có điểm kém, anh có điểm hối hận khi hôm qua đã nói như vậy.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?!
Lén lén lấy điện thoại trong túi ra, Lục Giam chuẩn bị dowload một app khóa nấu ăn.
Một bàn tay thỏ con đột nhiên phủ lên màn hình, Tô Diệc cười nhìn anh:" Không cần anh làm, hôm nay sẽ cho anh nếm thử tay nghề của em."
"Kia....vậy được." Lục Giam như được đại xá:" Bất quá, em sẽ làm hết những thứ này sao?"
"Đương nhiên, anh liền chờ gọi em sư phụ đi." Tô Diệc phấn khích nói.
Trở lại Lục gia, Tô Diệc trước hết đem xương sườn rửa nước, sau đó để lửa nhỏ hầm.
Lúc sau, cô mở đủ các loại sách luyện tập, từ đề, đến các bài thi cấp bốn, nhìn Lục Giam nói:" Chúng ta cứ như ở thư viện, ai bận việc nấy, thế nào?"
Lục Giam gật gật đầu, mở notebook ra, bắt đầu biên soạn.
Gần 2h đồng hồ, hai người đều chuyên tâm làm việc của chính mình, tuy rằng không nói chuyện nhưng cũng không xấu hổ, ngược lại còn có cảm giác đặc biệt yên tĩnh.
Vốn dĩ Tô Diệc còn có chút lo lắng, cùng Lục Giam ở cạnh nhau như vậy có thể tịnh tâm để làm việc của mình không. Kết quả không nghĩ tới, anh so với mình còn nghiêm túc hơn.
Cô mượn cớ uống nước, cách chiếc ly nhìn trộm anh.
Bạn gái ở trước mắt, nên Lục Giam cũng không có vẻ gì lạnh lùng. Anh chuyên tâm, dáng người thẳng mà ngay ngắn, mi mắt cụp xuống, thần sắc yên lặng.
Thật là đẹp mắt, tựa như thiếu niên bước ra từ truyện tranh.
Như cảm giác được ánh mắt chăm chú của cô, Lục Giam đột nhiên ngước mắt lại đây.
Tô Diệc bị phát hiện, nháy mắt liền dời ánh mắt, chột dạ mà cầm ly nước uống ừng ực.
Khóe môi Lục Giam nhếch nhếch.
Ánh dương quang từ cửa sổ chiếu vào, ánh đến lông tơ mềm mại trên cổ Tô Diệc cũng đổi màu, thật đáng yêu.
Cô một tay chống đầu, rũ mắt viết viết. Một sợi tóc bên tai nghịch ngợm rơi xuống, cô liên tiếp lấy để ra phía sau tai, thật phiền toái, từ cặp sách lấy ra chiếc kẹp tóc.
Tiếng vang nhỏ từ chiếc ghế dựa phía sau, Lục Giam đi tới chỗ cô, nhận lấy chiếc kẹp trong tay cô. Đè bả vai cô lại, nói thanh:" Đừng nhúc nhích. "
Tô Diệc liền ngoan ngoãn bất động.
Lục Giam rũ mắt, ánh mắt ôn hòa mà nghiêm túc. Anh giơ tay, đem chiếc kẹp tóc lạnh lẽo cố định trên làn tóc mềm mại của cô, khi buông tay, làm như lơ đãng ở vành tai cô nhéo nhéo, lực đạo thực nhẹ, nhưng làm cho người ta cả người nóng rực.
Tô Diệc tò mò mà trên phím đàn đè xuống một chút, phát ra một tiếng âm thanh giòn tan. Ánh dương quang phía sau đem vành tai cô chiếu đến trong suốt, lông mi cô run rẩy, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, khóe môi giương lên, hai chữ vui vẻ chói lọi treo ở trên mặt.
Tâm tình Lục Giam cũng tăng cao.
Tô Diệc hỏi anh phím nào là âm "đô", sau đó dùng ngón trỏ đàn một đoạn bài <
(*) một bài hát do Uông Tô Lang trình bày.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ, Tô Diệc trong nháy mắt đỏ mặt. Cô cực kỳ hối hận, vì cái gì lại ra vẻ trước mặt anh chứ? Cô nhanh chóng đứng dậy, chính là một bước cũng chưa đi, đã bị Lục Giam một lần nữa ôm trong ngực, chẳng qua tư thế hai người từ ngồi biến thành đứng.
"Anh không có cười nhạo em, chẳng qua là thấy em đặc biệt đáng yêu. Nếu em thích, anh có thể dạy cho em."
Tô Diệc đầu trống rỗng:" Không cần, em ngốc như vậy, khẳng định học không được."
"Không sao, còn thời gian cả đời, chậm rãi học, không cần vội."
Tô Diệc sửng sốt, ngước mắt nhìn anh.
"Anh từ trước đến nay không có bạn gái, Tô Diệc, anh đối với em là nghiêm túc. Hiện tại tuy rằng không thể hứa hẹn cái gì, nhưng anh kết giao với em lấy kết hôn là tiền đề."
Tô Diệc mấp mấy môi, nhất thời không nói gì.
Lục Giam nhíu mày nhìn cô, có phải nhắc đến kết hôn gì đó với cô, bị dọa rồi?
Kỳ thật, Tô Diệc không phải không nghĩ đến nói chuyện, mà là lúc này đại não cô hoàn toàn trống rỗng, lòng cô như đang được ngâm trong bể mật, ngọt ngào. Cùng Lục Giam quen biết hơn nửa năm, người này nhất định không phải vì cảm tình mà hồ đồ, cũng không phải cao thủ tình trường gì. Cho nên, với một người có lý trí nghiêm túc mà nói ra lời như vậy, Tô Diệc nghe vào, so với lời âu yếm đường mật còn ngọt ngào hơn nhiều.
Đối với Lục Giam, sức chống cự của cô bằng 0.
Tô Diệc đánh bạo, nhón chân vươn đầu lưỡi ở hầu kết anh liếm một vòng.
Có thể nói là thực khiêu khích.
Cô tránh khỏi cái ôm của anh, xoay người muốn chạy, Lục Giam so với cô càng nhanh hơn, ỷ vào thân cao chân dài, một bước liền đem cô xoay vòng đến trước mặt, chặn ngang bế lên, cẳng chân Tô Diệc run rẩy:" Anh thả em xuống."
Lục Giam nghe lời mà buông cô xuống, giây tiếp theo liền đem hai tay cô bắt chéo ra phía sau, đem người đè trên tường. Tô Diệc trợn to hai mắt, mặt mũi chàng trai ngay trước mắt, ngũ quan tinh xảo bất biến, nhưng trong đôi mắt đen lại cuộn trào tia nguy hiểm.
Lục Giam như bị mất trí mà hóa thành quỷ a!
Tô Diệc cơ hồ thấy sợ hãi.
"Trêu ghẹo xong rồi chạy, ân?"
Tác giả có lời muốn nói: Xử nam Lục Giam cuối cùng cũng hóa đen tối rồi. (#^.^#)