Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:08 30/04/20


Tô Diệc không nghĩ tới làng du lịch của Tưởng Duyên lại lớn như vậy, ăn chơi thoải mái.



Bọn họ muốn ở lại chỗ này một đêm, vì thế trước hết Tưởng Duyên mang mọi người đến căn biệt thự để sắp xếp hành lý.



Tính tình Tưởng Duyên nhanh đến nhưng cũng nhanh đi. Đơn giản thu thập một lúc, từ phòng bước ra, anh đã nhiệt tình đón khách trở lại:" Nơi đây nổi danh chính là có hồi đỏ, các cậu có thể đi câu hoặc vớt cá"



Tô Diệc tất nhiên sẽ không câu cá, liền cùng bọn Liễu Minh Nguyệt chèo thuyền đến giữa hồ dùng lưới vớt cá, thực nhanh trên mặt hồ truyền đến tiếng cười thanh thót của các cô gái.



Có đôi khi, vui sướng cũng có thể lan truyền.



Đang mắc mồi vào cần câu, Lục Giam giương mắt lên, nhìn Tô Diệc như chú chim non vui vẻ, bên môi cũng dắt theo một nụ cười.



Anh đem cần câu theo một đường cong xinh đẹp, sau đó ngồi xuống không nhúc nhích.



Bọn Tô Diệc vớt được không ít cá, có lớn có bé, như một bàn tay lớn thì thả lại.



Vớt xong cá trở về, Tưởng Duyên đã bày đủ các nguyên liệu nấu ăn và nướng BBQ.



Âu Dương Mỹ Mỹ trở thành một tay chụp ảnh. Chẳng được bao lâu cô nàng đã cười to.



Nguyên lai là Tưởng Duyên nướng thịt cò bỏ thêm cái gia vị của dân tộc Duy Ngô Nhĩ, làm cho mũi của anh hơi khó chịu mà vểnh vểnh lên, giống như một đại thúc Tân Cương đang nướng thịt



Tưởng Duyên xem thực bực bội, chính mình như trở thành một người già.



Vì thế, Âu Dương Mỹ Mỹ lại chọc ghẹo anh.



Tưởng Duyên tức đến trợn mắt.



Tô Diệc một bên nướng thịt bò cùng cánh gà, cô kiên nhẫn rải gia vị từng tấc thịt. Cuối cùng dao cắt một chút trên cánh gà, xem đã chín, liền tìm cái đĩa để lên, một mình hướng Lục Giam đi tới.



"Học trưởng, anh một đường lái xe không ăn gì, ăn chút điểm tâm trước đi, em canh cần câu giúp anh"



Lục Giam liếc nhìn cô một cái, nói cảm ơn, đem cán cần câu giao cho Tô Diệc, nhận lấy đĩa thức ăn.



Tô Diệc sau khi nhận cán câu ngồi xuống, nổi hứng nhẹ giọng ca, nhìn chằm chằm vào mặt nước, tâm tình như thực tốt.



Lục Giam ăn xong, mở một chai nước khoáng đưa cho cô, Tô Diệc tiếp nhận uống hai ngụm, đặt lên mặt đất, sau đó lấy khăn giấy đưa qua cho anh.



"Bên miệng"



Lục Giam hiểu ý, đem giấy lau miệng.



"Còn nữa"



Lục Giam lại xoa xoa,chỉ là lúc này trên mặt lại quẹt ra một ít, nhìn như chú mèo con ăn vụng.


Tưởng Duyên xem đến da đầu tê dại:" Uy, các người mau thả lại vào bình, đó là rắn a!!!"



Âu Dương Mỹ Mỹ cầm theo con rắn, tiến đến gần Tưởng Duyên:" Vừa rồi ai dùng dọa ta sợ?"



Tưởng Duyên liên tục lùi lại,:" Ngươi bị ngốc a, không chơi, không chơi, mau đem nó thả lại đi"



"Vì cái gì a, ta còn chưa chơi đủ đâu? Chúng ta cùng nhau chơi nào "



"Ngươi đừng tới đây "



" Ngươi đừng sợ, sờ sờ nó, thật đáng yêu nha!"



"Ngọa tào, ngươi đừng tới đây. Tránh ra, tránh ra!!"



Tưởng Duyên như điên rồi, báo ứng đến thật mau a.



Hiện tại nữ sinh đều hung tàn như vậy? Ôi cái thế giới này!!



Mẹ ơi, cứu mạng!



Anh bất chấp xoay người, liều mạng chạy, Âu Dương Mỹ Mỹ xách theo rắn truy phía sau.



" Âu Dương Mỹ Mỹ, cái người bị tâm thần này"



"Lặp lại lần nữa"



" A, ta sai rồi, ta sai rồi, xin thu lại phép thần thông a"



"Đều là do ngươi bức ta, không ngờ lá gan chính mình lại sợ hãi như vậy "



P/s: Vì cặp oan gia này nên tớ để xưng hô ngươi-ta cho hợp hoàn cảnh a



......



Những người khác ở một bên đã cười đến không thể thẳng eo được, đây là tự làm tự chịu.



Tác giả có lời muốn nói: Sau này Lục Giam sau buổi tối tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường.



Tô Diệc:" Anh làm gì?"



Lục Giam: " Chờ em vách tường đông(*) a!"



(*) Vách tường đông mang nghĩa như không xem ai ra gì hay còn gọi là khi dễ ấy



Ginnie: Anh chờ chị khi dễ mới chịu nha =)))