Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 83 :
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
Lục Giam rất ít khi làm những việc như thế này. Phương Nghiên là người kiêu ngạo, tưởng rằng lần trước đã nói rõ ràng, cho nên căn bản không nghĩ tới cô ta sẽ nửa đêm uống say mà gọi điện đến tỏ tình, còn cố tình cho Tô Diệc nghe được.
Anh buông điện thoại, nhìn với thần sắc có chút nghiêm trọng của Tô Diệc, há miệng muốn giải thích, lại bị cô ôm cổ, hơi thở cùng giọng nói đều quẩn quanh bên tai anh:"Lục Giam, em cảm thấy vận mệnh của em thật tốt."
Tô Diệc nghe ra được, Phương Nghiên chính là cô gái lần trước Lục Giam không cho ngồi ghế phụ.
"Ân. Anh cũng thấy vậy, cho nên em hãy khen anh đi." Thần sắc anh buông lỏng.
Tô Diệc cười khẽ một tiếng, lại chui vào ngực anh:"Cảm ơn anh."
Lục Giam nâng mặt cô lên, ngón tay vuốt ve ở vành mắt cô, ánh mắt ôn nhu vô hạn, giống như cô là bảo vật trong lòng anh.
"Tô Diệc, anh hy vọng trong phạm vi năng lực, sẽ không để em có nửa điểm ủy khuất. Anh muốn em mỗi ngày đều vui vẻ, không phải thương tâm khổ sở, cũng không cần phải ngờ vực."
Tô Diệc ngực ẩn ẩn trướng, rầu rĩ mà ừ một tiếng.
Tình yêu là một vật thể kỳ lạ, thời điểm yêu thích sẽ mổ tim đào phổi cho đi, một khi đã hết yêu, trở thành người xa lạ là có khả năng. Cho nên, năm tháng rất dài, hai người yêu nhau, bên nhau và hiểu nhau cũng thật không dễ dàng.
Yêu, bởi vì thần thánh ích kỷ, cho nên tình yêu đích thực chỉ có duy nhất. Không phải chàng trai nào cũng có thể giống như Lục Giam, giữa sự dụ hoặc mê muội ấy mà dứt khoác cự tuyệt.
Có lẽ tương lai bọn họ còn phải trải qua muôn vàn thử thách khó khăn, nhưng cô tin tưởng cô và anh có thể nắm tay vượt qua.
Nhiệt độ cơ thể chàng trai ấm áp, xuyên qua quần áo truyền thẳng vào đáy lòng, Tô Diệc nhắm hai mắt lại.
Một đêm vô mộng.
Ngày hôm sau, khi Tô Diệc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Cô đưa lưng về phía Lục Giam, cả người bị ôm từ phía sau trong lòng ngực. Hai người giống như hai chiếc thìa, gắt gao kề chặt nhau, đôi tay anh trước sau vẫn sâu sắc đặt trước ngực cô.
Mặt Tô Diệc nóng lên, đem tay anh đẩy xuống, muốn nhích người ra ngoài một chút.
Vừa mới nhích ra, cánh tay khác của anh lại thu lại, lần nữa đem cô kéo về, biến thành cùng anh mặt đối mặt.
Tô Diệc ngửa đầu nhìn anh.
Chàng trai nửa bên mặt chôn trên gối, lười biếng mà mở mắt ra, nhìn cô không chớp mắt.
Tô Diệc bị anh nhìn đến mất tự nhiên, có phải trên mặt cô dính gì không? Hay là có ghèn?
"Oa oa oa! Anh là đang khoe khoang nha." Lục Ngôn nói, tròng mắt chuyển động:" Chị dâu của em đã trở lại? Em biết rồi, anh không đi du lịch cùng mọi người là vì một bên vừa bận rộn, một bên muốn hưởng thụ thế giới hai người, đúng không? Ai, anh vậy mà còn phải trang bị khổ nhục kế, ha ha ha."
"Không có việc gì thì cúp đi." Lục Giam sợ anh ta lại nói thêm gì nữa, vì thế trong tiếng cười của Lục Ngôn liền tắt máy.
Thời điểm Tô Diệc bưng canh đi ra, nhìn thấy anh giống như đứa bé trong nhà trẻ chờ ăn, thành thật ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm thức ăn.
Cô phụt cười, đem canh đặt lên bàn:"Đói bụng à, mau ăn đi."
Bốn món ăn cùng một canh đều bị hai người tiêu diệt. Lục Giam cầm chén dĩa bỏ vào máy rửa bát, nhìn Tô Diệc đang rửa nồi. Cô bị chứng cưỡng bách, mỗi lần dùng xong phải rửa trong ngoài đều thật sạch sẽ, đáy nồi cũng không tha.
Khi cô rốt cuộc cũng vừa lòng mà buông đồ rửa xuống, Lục Giam từ phía sau ôm cô: "Anh còn ăn chưa no."
"A? Sao anh không nói sớm, em lại cho anh ăn?"
Cô vừa dứt lời, người đã bị Lục Giam bế lên, đi ra khỏi phòng bếp.
"Anh làm gì thế? Thả em xuống." Tô Diệc vùng vẫy.
"Em nói lại cho anh ăn." Lục Giam nghiêng đầu, cắn vành tai cô.
(Ý chị là làm thức ăn cho anh ăn tiếp, còn anh cố tình hiểu sai thôi!!)
Lại - cho - anh - ăn! Tô Diệc cảm thấy rốt cuộc mình cũng ngộ ra được.
Cô tức muốn hộc máu:"Liêm sỉ của anh ở đâu hả?"
"Đã vở thành nhân sủi cảo."
"Anh mỗi ngày có thể suy nghĩ đến những cái khác không?"
Tô Diệc hôm nay là mặc quần áo của chính mình, chiếc váy hoa hai dây và khoác thêm chiếc áo thêu mỏng hở cổ. Lục Giam đem người ném lên giường liền phủ lên, động thủ tháo quần áo cô:" Không thể, anh mỗi ngày đều muốn ngủ cùng em."
"Lưu - manh!"
"Vậy, anh muốn cùng em cùng nhau rời giường?"
"......"