Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 85 :
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
Trâu Vũ Nhàn từ phòng họp đi ra, không trở về KTX mà đi ra cổng trường đón taxi. Không có tư cách chủ trì lễ thành lập trường, trong lòng cô ta thực hoảng, không biết có ảnh hưởng đến việc 4 tháng sau đi vào CCTV thực tập hay không.
Cô ta muốn đi tìm Kiều Tư Nguyên.
Kiều Tư Nguyên đã tốt nghiệp, không có gì sai mà đi vào tập đoàn Lệ Phong, thuận lợi mà làm phó tổng.
Hắn ta nói hôm nay hắn sẽ tăng ca, cho nên cô ta liền đi taxi đến công ty, quen cửa quen nẻo mà ấn thang máy lên tầng 22.
Bên ngoài văn phòng của Kiều Tư Nguyên là văn phòng của thư ký, không biết vì sao, trên ghế lại không có một bóng người. Cô ta cũng không suy nghĩ nhiều, ngón tay ấn mã số, cửa văn phòng Kiều Tư Nguyên mở ra.
Theo tiếng mở cửa, một loạt tiếng cười ái muội quyến rũ cùng hơi thở khô ráp từ trong cánh cửa truyền ra. Trâu Vũ Nhàn nhìn đến, trên ghế bàn làm việc là trống không. Cô ta chậm rãi đi vào bên trong, trên giường của phòng nghỉ bên trong văn phòng, một đôi nam nữ khỏa thân đang dây dưa ở bên nhau, động tác kịch liệt.
Trâu Vũ Nhàn không ngờ tới sẽ thấy cảnh xuân ở nơi làm việc của Kiều Tư Nguyên.
Người con gái da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, hai chân thon dài quấn chặt ở eo Kiều Tư Nguyên, khoa trương kêu to cùng với tiếng gầm mạnh mẽ của người đàn ông, không hề cản trở mà truyền vào tai cô ta.
Kiều Tư Nguyên đưa lưng về phía cửa, mà cô gái kia đã thấy được Trâu Vũ Nhàn. Cô gái mặt đỏ ửng, một đôi mắt ánh nước mắt, liếc nhìn sắc mặt như muốn giết người của Trâu Vũ Nhàn, kiều diễm mà cắn trên cổ Kiều Tư Nguyên, làm cho động tác của hắn càng thêm kịch liệt.
"Tư Nguyên, em và bạn gái anh, ai làm tốt hơn?"
"Đương nhiên là em, bảo bối. Cô ta quá cứng nhắc, mỗi lần chỉ nằm yên không nhúc nhích chờ anh làm cô ấy. Cho nên, chỉ thích hợp làm vợ."
Trâu Vũ Nhàn cảm thấy máu huyết của mình đều dồn lên não, cô ta tiến lên vài bước, cầm chai nước khoáng trên bàn, ném về phía đôi cẩu nam nữ kia.
- --------
Cô gái kia đã mặc xong quần áo, thời điểm đi thoáng qua Trâu Vũ Nhàn, còn có ý khiêu khích mà cười một tiếng.
Kiều Tư Nguyên thong thả mà kéo khóa quần, nhìn ngực Trâu Vũ Nhàn không ngừng phập phồng, tùy tiện lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, "Sao em lại tới đây? Cũng không gọi điện thoại trước?". Không có một chút áy náy vì bị bạn gái bắt gian.
"Gọi điện thoại? Cho anh có thời gian chuẩn bị? Anh có biết đây là văn phòng làm việc không, tại sao có thể làm ô uế nơi này như vậy?" Trâu Vũ Nhàn quá tức giận, giọng cô ta vô cùng sắc bén, hơn nữa là trong văn phòng yên tĩnh.
Kiều Tư Nguyên tựa như không thấy biểu tình ghét bỏ của cô ta, kéo tay cô ta đến, nói: "Bảo bối, sao em lại lải nhải giống mẹ anh vậy. Anh đối với cô ấy cũng chỉ là chơi chơi, em không cần để trong lòng. Trong lòng anh vẫn yêu em nhất."
Trâu Vũ Nhàn nghe được hai chữ "bảo bối" kia, nghĩ đến vừa rồi hắn cũng gọi cô gái kia như vậy, trong lòng cuộn lên một cổ ghê tởm. Cô ta không thể nhịn được nữa, nâng tay cho hắn một cái tát, Kiều Tư Nguyên sớm đã có chuẩn bị, bắt lấy cổ tay cô ta:"Đừng có mà lòng dạ hẹp hòi như vậy! Tôi đã mang cô đi gặp cha mẹ, bọn họ thích cô có thân thế và tốt nghiệp danh giáo. Chờ cô tốt nghiệp liền kết hôn, sau đó cô muốn làm việc thì làm, không thì cũng không sau. Dù sao cũng sinh vài đứa con, ở nhà giúp chồng dạy con là được. Đúng rồi, tôi định tặng cô một chiếc ngà voi, hôm nay cũng vừa đúng, một chút nữa hai chúng ta đi lấy."
Ngón tay hắn lạnh lẽo, trên người còn mang theo sự hỗn tục, những lời hắn nói giống như một cái tát, dán lên mặt Trâu Vũ Nhàn.
Hơn nửa ngày, cô ta mới cười nhẹ, đột nhiên dùng hết sức nâng đầu gối lên, đập vào nơi hạ vị yếu ớt nhất của Kiều Tư Nguyên, sau đó lảo đảo mà chạy khỏi văn phòng.
Vị trí của công ty Lệ Phong này nằm ở nơi không tồi. Cách đó không xa chính là toàn bộ trung tâm phồn hoa nhất của thủ đô. Trâu Vũ Nhàn hỗn độn mà nhìn tòa kiến trúc 66 tầng kia, đột nhiên cảm thấy quá xa không thể với tới.
Hôm nay là một ngày tệ nhất trong cuộc đời của cô ta!
Nước mắt không tiếng động mà từ hốc mắt lăn xuống.
Giờ phút này, cô ta cảm thấy ngay cả sức lực đi đường mình cũng không có.
Trâu Vũ Nhàn xoay người, nhìn chính mình trên chiếc cửa kính không dính một hạt bụi, thế nhưng cảm thấy thật xa lạ.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến Tô Diệc.
Bãi Khiết đánh thật mạnh vào lưng con trai một cái, trêu ghẹo nói:" Mẹ đã nuôi dưỡng con hơn 20 năm, hôm nay mới phát hiện con là một người có tính nôn nóng!"
Sau đó lại đánh thêm một cái," Cùng với mẹ thì có gì mà phải ngượng ngùng, người trẻ tuổi sẽ có lúc hoang đường, mẹ hiểu được."
Cuối cùng là vẫy vẫy tay:" Con dâu của mẹ đâu, mẹ đã lâu không thấy con bé, gọi nó ra đây."
Tô Diệc ở trong phòng lắng nghe cuộc đối thoại dưới lầu, cô nghe ra được, đó là giọng của mẹ Lục Giam.
Ngực cô nhảy lên, vội vàng mặc quần áo, lại chạy đến toilet, rửa mặt lung tung một chút, đem tóc tai sửa lại, sau đó mới đi xuống lầu.
Quả nhiên, thấy Bãi Khiết đang ở trên sô pha uống nước.
Nghe được tiếng bước chân, hai mẹ con đồng thời quay lại. Lục Giam đi qua, nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen nhau, lời ít ý nhiều mà nói:"Mẹ, đây là con dâu của mẹ."
Sự khẩn trương trong Tô Diệc nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô lễ phép mà cuối chào Bãi Khiết một cái, mỉm cười:"Chào dì ạ, con tên là Tô Diệc."
Bãi Khiết vào hai năm trước đã gặp Tô Diệc. So sánh với khi đó, cô gái bây giờ nẩy nở hơn một chút, giống như nụ hoa đã nở thành một bông hoa tuyệt sắc, chiếu sáng cho người.
Bà vẫy tay, chờ Tô Diệc đến gần, lại thân thiết mà kéo cô ngồi bên người:"Hai năm không gặp, con xinh đẹp hơn rồi."
Nói xong, nghiêm mặt nhìn Lục Giam mà phân phó:"Còn đứng đó làm gì, không đi rửa một ít hoa quả."
Sau đó vỗ vỗ tay Tô Diệc, vẻ mặt ôn hòa nói: "Đứa lớn của nhà dì không thích nói chuyện, chất phác lại không sa đọa, giống như một ông cụ, nhưng gương mặt may là vẫn còn được. Về sau phải trông cậy nhiều vào con rồi."
Tô Diệc nghĩ thầm, sợ là dì có hiểu biết sai về việc không sa đọa rồi.
Cô nói:"Anh ấy rất hoàn hảo, đối với con cũng rất tốt, con rất thích anh ấy."
"Thật sự?" Bãi Khiết nhướng mày, không thể không cảm khái mà nói:" Quả nhiên tình nhân trong mắt hóa Tây Thi(*). Dì đây đem Lục Giam hoàn toàn giao cho con."
(*) một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc.
Lục Giam không chỉ rửa trái cây, mà còn ép nước trái cây, chờ anh trở lại phòng khách, phát hiện hai người đang rất vui vẻ.
Bãi Khiết là người tư tưởng thoải mái. Con trai thích người nào, cùng ai yêu đương, bà sẽ không can thiệp nhiều. Hơn nữa bà quá hiểu tính cách của thằng con trai này, từ nhỏ bất cứ thứ gì anh quyết định, là sẽ vô cùng cố chấp, sẽ không dễ dàng từ bỏ hay thay đổi. Anh đối đãi với Tô Diệc ra sao bà nhìn ra rất rõ, Tô Diệc tám phần là con dâu cả không sai biệt.
Nếu tương lai phải trở thành người một nhà, bà sao còn cần phải đóng vai ác để làm khó Tô Diệc, làm con trai không vui?
Hơn nữa cô bé này diện mạo rất đáng yêu, nói năng cũng tự nhiên phóng khoáng, giơ tay nhấc chân không quá rụt rè cũng không quá thô lỗ. Thương ai thương cả đường đi lối về, trong lòng Bãi Khiết nhìn Tô Diệc tăng thêm vài phần yêu thích.
Lục Giam đưa nước trái cây cho Bãi Khiết, lúc này mới như nhớ đến chuyện gì hỏi:" Mẹ, lần này mẹ trở về là có chuyện gì sao?"
Bãi Khiết nhận lấy uống một ngụm, trả lời:" Hơn 10 ngày nữa chính là mừng thọ 70 tuổi của ông con, ba con cùng mẹ vốn là tính chúc mừng một chút. Mặt khác mẹ và ba con còn quyên góp vào sự phát triển giáo dục, có chút việc cần quyết định cùng trường các con."
Nói tới đây, bà nhìn về phía Tô Diệc:"Ngày mai con có rảnh không, nếu không có việc gì, chúng ta cùng đi khu chợ hoa đăng thăm ông bà."
Tô Diệc không chút do dự, gật đầu đồng ý.