Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 89 :
Ngày đăng: 22:34 20/05/20
Tiệc mừng thọ của Lục Học Tùng được tổ chức vô cùng thành công. Buổi tối, tiễn vị khách cuối cùng ra về, Lục Gia Xương lại cùng cha ở trong thư phòng trò chuyện, sau đó mới quay về phòng.
Bãi Khiết ngồi ở trước bàn trang điểm đắp mặt nạ. Thấy ông tiến vào liền tiếp đón: "Ông xã, mau tới đắp mặt nạ."
Lục Gia Xương thật không hiểu các nữ nhân suy nghĩ như thế nào, trắng đen xanh hồng đều có thể đắp lên mặt?
Bất quá bà xã bảo ông đắp, ông không dám nói không.
Nam nhân nhà bọn họ có truyền thống sợ vợ!
Lục Gia Xương nằm ở trên ghế mát xa, bà xã ông liền đắp cho một chiếc mặt nạ giấy mỏng. Bãi Khiết nằm ở đối diện, hai người trò chuyện về tiệc mừng thọ tối nay, dần dần vấn đề liền chuyển lên người Tô Diệc.
Tô Diệc đây là lần đầu tiên tham gia buổi xã giao như vậy, Bãi Khiết có chút không yên tâm. Bà là chủ, hôm nay bận rộn nhiều thứ, sợ mình không rảnh để lo lắng cho Tô Diệc, liền cho người âm thầm chiếu cố cô. Cho nên những lời của Tô Diệc cùng Phương Nghiên ở nơi ngắm cảnh đã nói, một chữ cũng không bỏ sót mà đến tai Bãi Khiết.
Bãi Khiết thuật lại một lần nữa cho Lục Gia Xương:"...... Nhìn vóc dáng nho nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu, trên thực tế lại ngoài mềm trong cứng, không kiêu ngạo, không sủng nịnh, trong lòng cũng đơn giản, em cảm thấy rất tốt. Yêu cầu về con dâu của em không cao, chỉ cần Tiểu Giam thật sự yêu thích, thân thế trong sạch là được. Hơn nữa ba mẹ rất thích cô bé."
Lục Gia Xương ừ một tiếng:"Nguyên tắc của anh chỉ cần không phải khuyết điểm không thể chấp nhận thì anh sẽ không phản đối. Giống như những bộ phim truyền hình, có cha mẹ nào có thể ngăn cản con cái đến cuối cùng? Dù sao nhà chúng ta cũng không bán con, không cần phải liên hôn doanh nghiệp để nâng cao danh tiếng. Hơn nữa nếu có thông gia như vậy, sợ là chẳng những không hết sức hỗ trợ, mà còn ném không xong, buộc cũng không được."
Bãi Khiết gật gật đầu:" Hôm nay Lý Ngọc Đàn tới khoe khoang con trai cô ta là Phương Trạm sắp kết hôn, con dâu ưu tú cỡ nào, gia thế phong phú bao nhiêu, em nghe đến lỗ tai muốn kết kén."
Lục Gia Xương nhắm mắt lại chợp mắt:" Ba năm trước, có tin sẽ khai phá thành phố L ở vùng ngoại ô trở thành vùng trọng điểm kinh tế kỹ thuật, lão Phương kia ra giá cao để mua một miếng đất, rốt cuộc cho đến bây giờ một chút động tĩnh lại chẳng có."
"Vậy không phải vẫn nắm trong tay sao?"
"Cũng không nhất định như vậy. Lão Phương đã làm địa ốc hơn 20 năm, các kết nối của ông ta cũng không kém. Đó chắc chắn không phải tin giả, nhưng có lẽ đang bị mắc kẹt vì một vài lý do gì đấy......Lý Ngọc Đàn nhờ vào thế lực nên rất ngạo mạn, em về sau cách xa cô ta ra một chút."
"Ừ, em biết." Bãi Khiết đứng dậy, lấy mặt nạ trên mặt hai người xuống.
- --------------
Suốt tháng tư, Tô Diệc bận rộn giống như con quay. Ngày đó sau khi nghe Phương Nghiên nói về trình độ như đã kích thích đến cô. Lục Giam quá ưu tú, ưu tú đến mức khi người khác nhìn vào hai người, họ sẽ nghĩ rằng cô thích trèo cao, gà rừng đòi trở thành phượng hoàng.
Hơn nữa khẳng định người này cả đêm không ngủ.
Tưởng Duyên cúi người nhìn anh, nghi hoặc nói:" Cậu đây chính là một tổng tài bá đạo trẻ tuổi hứa hẹn trong tương lai, vì cái gì sa sút như vậy hả?"
Lục Giam lắc đầu:"Không có, hôm qua linh cảm đến, cho nên đuổi theo suốt cả đêm." Thanh âm của anh khàn khàn đến kỳ lạ.
Tưởng Duyên nhìn trong mắt anh có đầy tơ máu, cảm thấy nhìn qua vẫn thấy không đúng chỗ nào đấy.
Đi ra khỏi văn phòng, Tưởng Duyên liền gọi điện thoại cho Tô Diệc.
"Tô tiểu muội, em cùng Lục Giam cãi nhau sao? Cậu ta mỗi ngày đều ăn ở công ty, tối hôm qua còn thức suốt đêm làm việc. Hiện tại nhìn mặt cậu ta giống như mang tang!"
Tô Diệc cầm điện thoại ngây người. Mấy ngày nay bọn họ vẫn gọi điện thoại, chỉ là mỗi người đều bận rộn, nói không được mấy câu liền cúp. Cho nên cô cũng không chú ý đến anh không ổn.
Hiện tại vừa nghe Tưởng Duyên nói, cô mới kinh ngạc phát hiện, sự xa cách như vậy từ sau khi yêu nhau là chưa từng có. Kể cả khi Lục Giam đi Mỹ cũng không như vậy.
Cô đi đến tiệm cơm ngoài tường mua một phần canh gà, sau đó đi thẳng đến công ty. Cô đứng ở trước tòa nhà, gọi điện cho Tưởng Duyên xuống đón cô.
Tưởng Duyên đưa cô đến trước văn phòng của Lục Giam, gõ gõ cửa, sau đó rời đi.
Tô Diệc đẩy cửa ra, đứng ngay cửa, liếc mắt liền thấy Lục Giam ngồi ở sau chiếc máy tính, trong miệng còn có một điếu thuốc. Tóc đen nhánh của anh lộn xộn rũ xuống giữa chân mày, ánh mắt sương mù nặng nề, nhìn thấy cô liền sửng sốt.
Tô Diệc trước ánh mắt kinh ngạc của anh, liền đi đến trước bàn, duỗi tay lấy điếu thuốc trong miệng anh dụi vào gạt tàn.
"Sao em lại đến đây?"
"Anh làm sao thế?"
Hai người đồng thời lên tiếng.