Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 9 :
Ngày đăng: 11:08 30/04/20
Tô Diệc đại não trống rỗng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Bỗng dưng, cô rơi vào một cái ôm cứng rắn, được bảo vệ gương mặt cùng hơn nửa thân người. Xuất phát từ bản năng, cô như gấu koala mà gắt gao túm lấy quần áo người nọ.
Hai người đồng thời quay cuồng rơi xuống.
Cũng may sườn núi này so với núi khác, không sâu, vì thế rốt cuộc cũng dừng lại. Tô Diệc vẫn không nhúc nhích mà ghé vào ngực người kia, lòng còn sợ hãi mà không ngừng thở dốc.
Mùi mộc hương quen thuộc truyền tới.
"Có bị thương hay không?" Thanh âm Lục Giam từ đỉnh đầu vang tới.
Tô Diệc chậm rãi trợn mắt,ngẩn ngơ nhìn anh.
Lục Giam thấy cô ngốc ngốc, chống người dậy:"Nơi nào bị thương?" Trong giọng nói có chút lo lắng.
Tô Diệc ý thức phục hồi, vội lắc đầu, từ trên người anh đứng lên.
Cô cử động thân thể, lại sờ diện mạo, phát hiện thế nhưng chính mình không có chịu một chút tổn thương nào!!!
Mà Lục Giam lại thảm hơn rất nhiều.
Áo lông vũ màu đen ở phía sau lưng đã rách mướp, lông không biết đã bay tới đâu. Trên gương mặt tuấn tú kia có bảy tám vết thương, cũng may là vết thương không lớn. Tô Diệc lại nhìn một cái, lại thấy mu bàn tay phải của anh, máu me bê bết, thấy mà rợn người.
Này có lẽ chỉ là bị thương ngoài da đi.
Tô Diệc đôi mắt ươn ướt, ngực trướng trướng.
Cô ngồi xổm xuống, run rẩy mà đem tay kiểm tra hết người Lục Giam một lần. Xác nhận tay chân cùng ngực bụng không có vấn đề gì, mới vô lực mà ngồi xuống đất.
"Cảm ơn anh đã xả thân cứu em" Tô Diệc nhìn trên đầu Lục Giam còn có nhánh cỏ, mấp máy môi một lúc, đột nhiên khẩu khí vụng về, chỉ nói được vài chữ này.
"Ít như vậy? Em là tính lưu trữ để mua đồ ăn vặt sao?"
"Vậy anh muốn em làm gì đây?"
Lục Giam nhìn bộ dáng chấp nhất của cô:" Vậy em nợ anh một việc đi, hiện tại anh cũng không biết cần em làm gì, chờ nghĩ tới lại nói với em"
Tô Diệc vội vàng lên tiếng:"Được thôi"
- -----------
Nhìn khoảng cách thực không xa, nhưng chờ trở về lại làng du lịch, đã là hơn một tiếng sau. Tưởng Duyên đang chờ ở cổng làng du lịch, thời điểm nhìn thấy hai bộ mặt tươi cười của bọn họ liền choáng váng.
"Từ trên núi cao vậy lăn xuống, tớ cho rằng hai người khẳng định gãy tay gãy chân, ai ngờ...." Tưởng Duyên bám vào bên tai Lục Giam thấp giọng nói:" Vì học muội mà mạng cũng hy sinh, thật bái phục"
Lục Giam liếc hắn một cái:" Nói bậy gì đó"
Trở lại biệt thự, trừ các bạn học, cha mẹ của cậu bé kia cũng ở đó.
Bọn họ liên tục hướng hai người cảm ơn, nếu không có Tô Diệc, lăn xuống núi có lẽ là con trai họ. Hai vợ chồng chủ động yêu cầu đưa bọn họ đến bệnh viện kiểm tra, hơn nữa gánh vác tiền thuốc men.
Lục Giam bị thương, đặc biệt là tay phải, xác thật cần phải đi tiêu độc băng bó.
Ba lô của anh được Liễu Minh Nguyệt cùng bạn trai mang về. Tô Diệc đi vào phòng giúp anh thu dọn vật phẩm, Liễu Minh Nguyệt đi theo một bên lải nhải:" Cặp tình nhân kia thật quá đáng, gặp phải chuyện lớn như vậy, cứ vậy mà bỏ đi? Không có lấy một câu xin lỗi, chẳng có tố chất gì cả"
Âu Dương Mỹ Mỹ ở cạnh cửa:" Đương nhiên là không nghĩ phải phụ trách, tiền thuốc men, phí dinh dưỡng đâu đâu cũng là tiền. Cũng may hai người Tô Diệc may mắn, có thể thấy người tốt sẽ được đền đáp a"
Tác giả có lời muốn nói: Tưởng Duyên giơ ngón cái tay cái lên: Đúng là không phục không được.