Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 91 :

Ngày đăng: 22:34 20/05/20


Tô Diệc mặc xong quần áo, đi ra tiệm thuốc bên ngoài mua thuốc hạ sốt, lại mua thêm một phần cháo bí đỏ.



Cô ngồi bên mép giường, lay Lục Giam tỉnh.



Lục Giam chậm rãi mở mắt ra, đối diện với tầm mắt của Tô Diệc.



"Làm sao thế?"



Ánh mắt của anh có chút mơ hồ, thanh âm cũng là khàn khàn vô lực.



Tô Diệc đỡ anh ngồi dậy, lấy chiếc gối đệm ở phía sau lưng:"Anh bị sốt, trước ăn thức ăn, sau đó rồi uống thuốc."



Thân thể Lục Giam rất tốt, từ bé đến lớn rất ít khi phát bệnh, đối với cảm sốt càng xa lạ hơn. Lúc này cảm thấy hô hấp khó khăn, cả người rét lạnh, xương cốt đau nhức, đầu đau như muốn nứt, mẹ nó(*) quá khó chịu rồi.



(*) nguyên văn là như vậy luôn á, không có thêm bớt gì đâu nha:)))



Tô Diệc đảo đều chén cháo, múc một muỗng đưa đến môi anh:" Ỷ vào thân thể khỏe mạnh, muốn làm gì thì làm, hiện tại coi như được giáo huấn đi."



Nghe cô lải nhải, Lục Giam ngoan ngoãn há miệng.



Ngày thường là một chàng trai như long như hổ, lúc này lại yếu ớt như chú cừu con, Tô Diệc có chút đau lòng.



Uống thuốc xong, không mua được nước đá, Tô Diệc liền đem những chai nước khoáng lạnh mua từ siêu thị đổ vào chậu nước, dùng khăn nhúng qua, rồi đắp lên trán anh.



Khí lạnh xuyên qua tấm khăn thấm vào da, cả người Lục Giam run lên, đầu óc mơ hồ cũng thanh tỉnh được một chút.



Bởi vì đau đầu, hiện tại anh không có cách nào ngủ được, chỉ có thể an tĩnh nằm yên, nhìn Tô Diệc tới lui bận rộn đổi khăn, đo nhiệt cơ thể, cho anh uống nước.



Rõ ràng thân thể rất khó chịu, nhưng trong lòng lại yên bình. Thậm chí nghĩ đến nếu mỗi ngày cô có thể vì mình mà bận rộn như thế, bệnh một chút cũng đáng giá.



Tô Diệc đứng lên muốn đi đổi nước, lại bị bàn tay nóng rực của anh nắm lấy, "Đừng đi."



"Em đi lấy nước."



Lục Giam nhấp môi, cứ như vậy yên lặng nhìn cô, tựa như một khắc cũng không muốn cô đi.



Tô Diệc đành phải ngồi xuống.



Lục Giam giống như kẹo mạch nha dính lên,  đem đầu đặt lên đầu gối cô, mặt áp vào bụng cô, cánh tay cũng ôm chặt eo cô.



Tô Diệc:"..... Anh nằm ngủ cho tốt nào."




Lục Giam khi làm việc rất bình tĩnh giỏi giang, nói chuyện ngắn gọn xúc tích. Nhưng Lục Giam như hôm nay, các cô nàng chưa bao giờ gặp qua, khi nhìn thấy người anh yêu thì lập tức buông hết mọi áo giáp băng lãnh xung quanh, ánh mắt cười ôn nhu, giống như những chàng trai trẻ đầy ấm áp nhiệt huyết.



Nhưng, anh cũng là một chàng trai trẻ tuổi mà.



- -------



Tô Diệc đi tắm, Lục Giam gửi tin nhắn cho Tưởng Duyên: [Địa chỉ nhà tớ, là cậu cho?]



Tưởng Duyên: [ Tớ là muốn cậu làm trò ân ân ái ái trước mặt bọn họ, để bọn họ hết hy vọng.]



Lục Giam a một tiếng: [ Ngày mai tăng ca cùng tớ!]



Tưởng Duyên: [Đừng a, Lục tổng, ngày mai là sinh nhật mẹ vợ tớ, tớ đã đặt một bữa tiệc hải sản lớn cùng gia đình Mỹ Mỹ ăn cơm.] Phía sau còn gửi một loạt biểu cảm khóc thút thít, hy vọng Lục tổng rũ lòng thương xót.



Lúc Tô Diệc tắm xong đi ra, Lục Giam đã dựa vào đầu giường đọc sách. Cô chui vào chăn, Lục Giam tắt đèn, duỗi tay ôm cô vào ngực. Trên người hai người đều cùng sữa tắm cùng dầu gội, hương thơm hòa hợp với nhau.



Tô Diệc nhắm mắt lại, một lát sau, có một bàn tay theo đường cong của cô mà lướt xuống.



"Em tưởng anh không thể?" Lục Giam cắn vành tai Tô Diệc nói.



"Anh đang bị cảm, không được." Tô Diệc đè bàn tay anh lại.



Lục Giam đã động tình, say mê hôn cô:"Anh có thể."



"Không được, dung túng anh quá độ thành tôm chân mềm mất."



"Anh thật sự có thể, không tin em thử xem."



"Không được chính là không được."



Lục Giam dừng lại.



Tô Diệc cảm thấy cảm xúc của anh có chút hạ xuống, yên lặng bất động. Cảm thấy ngữ khí vừa rồi của mình hơi nặng, liền vỗ vỗ mặt anh, tiến đến bên tai anh, ôn nhu dỗ dành:"Nghe lời! Em là vì tốt cho anh. Thân thể anh vừa khỏi, không thể lại lăn lộn đổ bệnh. Nhanh nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ!"



Lục Giam cảm thấy máu cả người đang sôi trào, dưới thân trướng đến khó nhịn, làm sao ngủ được, anh hừ hừ cọ sát vào người cô gái:" Anh đều nghe em, nhưng hiện tại anh rất khó chịu, không tin em sờ sờ thử xem. Em giúp anh bình thường thì được rồi, bảo đảm không làm gì khác."



Tô Diệc nghe ngữ khí thống khổ của anh, cảm giác cơ bắp của anh cứng đờ thì không đành lòng. Do dự trong chốc lát, nói:"Vậy nếu anh bình thường trở lại liền đi ngủ...."



"Ừm, anh đảm bảo!"