Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1228 :

Ngày đăng: 10:10 17/05/20


Edit: Tử Đằng



Động tác của Diệp Sơ Dương hoàn toàn cẩn thận, tuy rằng cô rõ ràng biết vết thương trên người Diệp Tu Bạch cũng không lớn lắm hoặc không đến nỗi phải chảy máu.



Lấy tốc độ cực kỳ thong thả cởi chiếc sơ mi màu trắng của Diệp Tu Bạch ra, trên bả vai đối phương kỳ thật không xuất hiện nhiều dấu vết của vết thương, nhưng lại giống như vết bầm của Diệp Sơ Dương mấy ngày nay.



Nếu như lúc này không xử lý ngay, thì không quá hai ngày, đại khái trên vai Diệp Tu Bạch sẽ có một vết máu bầm.



“Mấy hôm trước chú vấn xử lý vết thương cho cháu, hôm nay thế nào phong thủy liền xoay lại rồi? Diệp Sơ Dương cạn lời chọc chọc bả vai anh, sau đó hướng về đối phương chỉ chỉ giường chính mình, “Chú lên đó trước đi, cháu đi tìm chú Phúc.”



Những lời này của Diệp Sơ Dương rơi xuống, cửa phòng liền một lần nữa bị gõ vang lên.



Cô sửng sốt một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tu Bạch. Phát hiện trên mặt đối phương cũng mang theo vài phần nghi hoặc.



Sờ sờ mũi, liền mở cửa ra.



Không ngờ lại nhìn thấy chú Phúc đang mang ý cười đứng trước cửa, mà trên tay ông còn cầm theo một hòm thuốc.



Lập tức, đôi mắt Diệp Sơ Dương liền sáng lên.



Cô hướng về chú Phúc nháy mắ vài cái, cười tủm tỉm nói, “Chú Phúc, chú tới thật kịp thời.”




Nghe vậy, chú Phúc cười nói, “Thật ra là lão gia kêu tôi lại đây.”



Bỗng nhiên nghe một câu này, Diệp Sơ Dương trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy hơi bất ngờ.



Không ngờ trong lòng Diệp lão gia vẫn còn nhớ tới thằng con trai Diệp Tu Bạch này. Biết chính mình vừa đập một trượng chắc chắn sẽ làm Diệp Tu Bạch bị thương, lúc này liền đưa hòm thuốc tới.



Quả nhiên, ông nội chính là người mạnh miệng mềm lòng.



Diệp Sơ Dương liền tươi cười với chú Phúc, thuận tiện nói một câu cảm ơn “Chú Phúc nói lời cảm ơn của cháu tới ông nội nhé.”



“Tiểu thiếu gia nói đùa, cậu rốt cuộc với lão gia vẫn là người một nhà mà. Hơn nữa trong mắt lão gia, mọi thứ đều không quan trọng bằng hạnh phúc của cậu.”



Chú Phúc sau khi nói những lời này, liền xoay người rời đi.



Diệp Sơ Dương im lặng đến chớp chớp mắt, sau khi trầm tư hai giây, đáy mắt không khỏi lộ ra ý cười.



Những lời chú Phúc nói, mặc nhiên trong lòng Diệp lão gia, Diệp Sơ Dương vĩnh viễn vẫn là quan trọng nhất, cho dù Diệp lão gia biết Diệp Sơ Dương là con gái.



Đương nhiên chuyện này, đến giờ Diệp Sơ Dương vẫn không biết.




Cô xách theo hòm thuốc tới trước mặt Diệp Tu Bạch, thuận miệng nói một câu, “Lại nói thêm, có muốn chọc giận ông nội một trận nữa không?”



Chuyện giữa Cô và Diệp Tu Bạch tuy rằng đã rõ ràng. Nhưng chuyện Diệp Sơ Dương là con gái, thì Diệp lão gia vẫn chưa biết.



Diệp Sơ Dương nghĩ thầm, việc hôm nay đều đã làm cho Diệp lão gia tức điên như thế.



Nếu như ông mà biết cô là con gái, chắc sẽ hôn mê bất tỉnh nhân sự luôn quá.



Diệp Sơ Dương tỏ vẻ lo lắng, nhưng trái ngược lại Diệp Tu Bạch lại hoàn toàn bình tĩnh.



Bởi vì anh cái gì cũng đều có thể nhìn người.



Khóe môi anh cong lên một nụ cười không thể nào tươi hơn được nữa. Nhìn thẳng cặp mắt đang ngập tràn nghi hoặc của Diệp Sơ Dương kia, anh cười cười, đem toàn bộ cuộc nói chuyện lúc này nói cho Diệp Sơ Dương.



Diệp Sơ Dương: “....”



Vừa rồi Diệp Tu Bạch nói gì cơ?



Diệp lão gia biết cô là con gái rồi ư?



Trong nháy mắt, Diệp Sơ Dương thậm chí cũng không biết lúc này mình nên dùng vẻ mặt gì để nói một câu nữa.



Cô còn đang ở nơi này lo lắng Diệp lão gia, lỡ như biết chân tướng sự thật thì có bị tức chết không.



Ai ngờ, cô nghĩ nhiều rồi.